012. Có động lòng chưa. Tác giả: Không ÔEdit: SâmNói lời giữ lời, Thẩm Lục Dương buông tay Bành Tuấn, khiêm nhường đợi họ đưa ra quyết định.
Bốn người trở tay không kịp bởi sự thay đổi đột ngột của Thẩm Lục Dương, nghe vậy liền cuống quít liếc nhìn nhau, mà người bị nhìn nhiều nhất là Lê Thân Vũ.
Thẩm Lục Dương thấy họ chậm chạp không quyết định, rất săn sóc mà cho thêm một lựa chọn nữa: "Nếu mấy đứa cảm thấy thầy lớn tuổi rồi, ngại xuống tay thì hãy cố gắng học tập vào, coi chuyện hôm nay chưa từng xảy ra. Thầy trò lớp chúng ta hòa đồng thân thiết, mọi người trong lớp cũng hòa thuận yên bình ——"
"Bọn tôi đồng ý." Lê Thân Vũ ngắt lời cậu, chăm chú nhìn cậu "Đánh thế nào?"
Thẩm Lục Dương giữ thái độ khiêm nhường, duỗi tay mời: "Mấy đứa quyết định đi."
Lê Thân Vũ trầm tĩnh: "Bọn tôi đánh mặt ông, ông đánh… lưng bọn tôi."
Chỉ cần giáp mặt kiểm soát, bọn họ chiếm ưu thế đông người, chắc chắn sẽ có một người có thể đánh vào mặt.
Thẩm Lục Dương gật đầu đồng ý, hờ hững bóp bóp cổ tay phải, trên mặt vẫn nở nụ cười thân thiện.
Lê Thân Vũ: "Vậy hiện tại bắt đầu?"
Thẩm Lục Dương chớp chớp mắt, không kìm được vui mừng, không dấu vết tiến lên một bước: "Thầy sẽ dạy mấy đứa một bài học ở đây, nếu thật sự muốn động tay động chân ——"
Lời còn chưa dứt, cậu bỗng vươn tay ấn bả vai Hướng Lỗi lại, ngay lúc đối phương chưa kịp phản ứng đã vặn một phát.
Hướng Lỗi không hề phòng bị, trật mất cánh tay. Một chàng trai cao mét tám bật khóc tùm lum, ngửa mặt hú lên trời như ấm nước vừa đun sôi.
Thẩm Lục Dương vỗ vỗ lưng cậu nhóc, chỉnh lại khớp vai mới bẻ rồi mới nói tiếp: "Khi đến lúc, đừng dại mà cho đối phương thời gian chuẩn bị, nếu không ——"
Một nắm đấm bão táp từ bên trái đánh lén, Thẩm Lục Dương không thèm quay đầu lại, xác cổ áo Hướng Lỗi đang gào rú đẩy về bên trái.
Bành Tuấn không ngờ cậu còn có chiêu này, hoảng loạn thu tay lại nhưng quán tính không cho phép cậu ta lùi bước. Hai anh em như nhận ra nhau sau mười năm xa cách, nhiệt tình dán vào nhau với vòng tay rộng mở.
Thẩm Lục Dương cảm động khôn xiết, cũng chu đáo vỗ vào lưng Bành Tuấn.
Hai người OUT.
Đinh Nhất Phàm và Lê Thân Vũ lần lượt vây quanh Thẩm Lục Dương. Thẩm Lục Dương lùi nửa bước, dựa lưng vào tường.
Nhìn kết cục của Bành Tuấn Hướng Lỗi, hai đứa nuốt nước bọt, tìm kiếm cơ hội dưới áp lực lớn.
Thẩm Lục Dương nâng cổ tay xem giờ, nhớ tới sữa đậu nành trong ba lô thì thúc giục: "Nhanh nào nhanh nào, sữa đậu nành của thầy sắp nguột ngắt rồi."
Một sự khiêu khích tr*n tr**.
Đinh Nhất Phàm nhịn hết nổi, chạy lên từ đằng sau, vung nắm đấm uy vũ mạnh mẽ, nhìn rất ra hình thù.
Thẩm Lục Dương có thể nhận ra nhóc cá biệt này từng luyện tập.
Có điều không sao cả, đều như nhau thôi.
Đằng sau, Lê Thân Vũ chạy thẳng ra sau lưng Thẩm Lục Dương đang lộ ra vì phải cản Đinh Nhất Phàm, mục tiêu của cậu ta rất rõ ràng.
Ngay lúc Thẩm Lục Dương vội quay đầu, một cú đấm tới.
Đinh Nhất Phàm có một chùm tóc xanh bồng bềnh trên đỉnh đầu, bình thường lớp tóc đen trên cùng đã che khuất nó đi nên không nhìn thấy, bây giờ dưới sự giúp đỡ của gió bắc, mái tóc xanh không bị xiềng xích tung bay trước mặt Thẩm Lục Dương…
Có lẽ Thẩm Lục Dương già thật rồi, cậu không hiểu nổi thẩm mỹ của học sinh cấp ba ngày nay.
Cậu không cảm nhận được cái đẹp của kiểu tóc này, cậu chỉ muốn cười.
Nhưng vào lúc này, thời gian, địa điểm và con người đều không thích hợp. Thân là một nhà giáo nhân dân, cậu cố gắng hết sức để chịu đựng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!