Chương 119: Hoàn

Ngoại truyện: Hôn lễ19. Hôn lễ của hai taTác giả: Không Ô"Mẹ, sao vest của thầy Tạ lại có viền hoa thế ạ?" Thẩm Lục Dương nhìn bộ vest cưới Ninh Uyển Xu gửi cho mình với vẻ mặt kinh ngạc, nhìn ngang nhìn dọc kiểu gì cũng thấy đây không phải hoa văn nên có trên vest của một Alpha.

Giọng của Ninh Uyển Xu truyền ra từ ống nghe: "Mẹ đã đích thân đến tiệm của bạn hỏi rồi, hôn lễ của hai Alpha cũng có tục lệ riêng. Cổ tay áo vest của bên đóng vai Omega phải thêu hoa bách hợp, ngụ ý trăm năm hòa hợp, còn cổ áo của bên Alpha phải thêu hoa văn bằng chỉ bạc, ngụ ý bạc đầu giai lão."

Thẩm Lục Dương nhìn bộ vest vừa size Tạ Nguy Hàm trong hộp, ánh mắt rơi xuống hoa văn thanh tú trên cổ tay áo, dở khóc dở cười.

Đã bên nhau cả năm rồi, điều gì khiến quý bà Ninh Uyển Xu vẫn cố chấp tin rằng con trai cưng của mình là người nằm trên thế?

Cúp điện thoại, Thẩm Lục Dương lập tức gửi ảnh cho Tạ Nguy Hàm.

Sáng nay cậu có tiết Vật lý, buổi chiều Thẩm Lục Dương đã xin nghỉ nửa ngày để đi lấy vest, ai ngờ lại lấy về bộ vest hoàn toàn lộn xộn.

Tạ Nguy Hàm chắc đang họp nên chỉ trả lời một tin.

Thầy Tạ: Rất đẹp.

Ngay sau đó anh chụp màn hình bộ có hoa bách hợp rồi gửi qua.

Thẩm Lục Dương vừa cười vừa gõ chữ.

Thầy Thẩm: Không, bộ hoa bách hợp này là của anh.

Thầy Tạ: Hửm?

Buổi tối, Thẩm Lục Dương và Tạ Nguy Hàm ngồi trên giường, cùng nhau nghiên cứu hai bộ vest một đen một trắng — bộ của Tạ Nguy Hàm thêu hoa bách hợp có tông màu chủ đạo là màu trắng, còn bộ của Thẩm Lục Dương thêu chỉ bạc ở cổ áo là màu đen.

"Hay là…" Thẩm Lục Dương sờ lên hoa văn ở cổ tay áo, vừa phức tạp vừa đẹp đẽ, vừa nhìn đã biết là phong cách của Omega.

Cậu nhìn sang Tạ Nguy Hàm bên cạnh: "Hay mình đặt may bộ khác gấp nhé? Tiệm của mẹ em gấp quá, bà bảo không kịp. Lát nữa em hỏi bác sĩ Phương xem anh ấy có quen tiệm nào không."

Nửa đầu năm nay Phương Dịch cuối cùng cũng nên duyên vợ chồng với bạn gái, Thẩm Lục Dương nhớ rõ Phương Dịch đã tốn không ít công sức để tìm người may đo thủ công váy cưới và vest.

Thẩm Lục Dương cầm điện thoại lên, vừa định gọi cho Phương Dịch.

Tạ Nguy Hàm lướt ngón tay trên hoa văn bách hợp, mỉm cười: "Không cần đổi, tôi mặc bộ này."

"Hả?" Thẩm Lục Dương chớp mắt, không dám tin vào tai mình.

Bản thân cậu mặc bộ nào cũng không sao, nhưng cậu luôn cảm thấy Tạ Nguy Hàm mặc bộ này không hợp lắm…

Alpha cấp S mặc lễ phục kiểu dáng của Omega, sự tương phản này cũng quá…

Cậu thì thích lắm, Tạ Nguy Hàm mặc gì cậu cũng thích, không mặc thì càng tốt… Dừng.

"Không thích à?" Tạ Nguy Hàm một tay cởi cúc áo ngủ, chuẩn bị thử đồ.

Sự chú ý của Thẩm Lục Dương lập tức bị bàn tay này dời đi, cậu quay đầu giả vờ nhìn bộ vest, nhưng thực chất ánh mắt dán chặt vào lồng ngực Tạ Nguy Hàm, sắp biến thành lưỡi luôn rồi, miệng cũng chẳng màng nói gì: "Anh mặc chắc chắn đẹp, nhưng hôm đó không chỉ có người nhà anh và nhà em, mà Chiêm Tĩnh Diệu với đám nhóc cũng bảo sẽ đến."

Trong mắt bọn họ, sao thầy Tạ có thể mặc lễ phục kiểu dáng của Omega được chứ!

Chiếc cúc cuối cùng được cởi ra, Tạ Nguy Hàm thản nhiên cởi áo ngủ, đứng dậy cởi cúc vest rồi mặc vào.

Cảnh đẹp trước mắt Thẩm Lục Dương chỉ xuất hiện chưa đầy mười giây đã biến mất, cậu đành phải đứng dậy, phối hợp với động tác của Tạ Nguy Hàm để thay bộ vest đen kia.

Trước gương, Thẩm Lục Dương cúi đầu nhìn Tạ Nguy Hàm giúp mình chỉnh lại cổ áo.

Nước da của Tạ Nguy Hàm vốn đã trắng lạnh, đôi mắt dài hẹp lúc này đang rũ xuống, đường nét phác họa nên ngũ quan tinh xảo mà đầy tính công kích, nhưng khí chất lại tao nhã và kiềm chế, tựa như một con thú dữ đang nằm im lười biếng.

Đôi mắt cậu quét qua quét lại không biết bao nhiêu lần, trong đầu Thẩm Lục Dương tưởng tượng ra cảnh Tạ Nguy Hàm mặc bộ vest cưới này ngồi trên ghế, tay cầm ly rượu vang đút cho mình uống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!