Chương 118: (Vô Đề)

Ngoại truyện: Hàm 18 tuổi x Dương 19 tuổi18. Tôi đợi cậu ở tương laiTác giả: Không ÔThẩm Lục Dương dậy từ sáng sớm, mặc quần áo của Tạ Nguy Hàm, trốn học đi công viên giải trí cùng hắn.

Hai người mặc đồ đôi, nắm tay, đứng xếp hàng mua vé giữa một đám trẻ con.

"Tôi còn chưa lên đại học mà đã trải nghiệm trốn học rồi," Thẩm Lục Dương cất kỹ vé của hai người, kéo tay Tạ Nguy Hàm đi vào trong, "Ngày mai chúng ta cùng đi học nhé, tôi còn chẳng biết mình học chuyên ngành gì, tôi có thể trốn học đi học cùng anh không."

"Chúng ta học cùng lớp," Tạ Nguy Hàm đi theo cậu, ánh mắt rơi xuống vòng đu quay ở tít xa, rồi lại nhanh chóng thu về, cười nói: "Cùng đi học."

Thẩm Lục Dương cũng không có kinh nghiệm đi công viên giải trí, đầu xoay vòng vòng, nhìn ngó xung quanh xem có gì vui. Mắt cậu tinh tường liếc thấy đồ ăn trước, mắt sáng rỡ, quay đầu hỏi Tạ Nguy Hàm: "Ăn kem không?"

Tạ Nguy Hàm véo véo mu bàn tay cậu: "Đi thôi."

Mỗi người một cây kem, Thẩm Lục Dương cầm vị sữa, của Tạ Nguy Hàm là vị trà xanh.

Thẩm Lục Dương quý trọng l**m một cái: "Hai mươi lăm tệ một cây, điên rồi điên rồi, là tác dụng của đồng tiền đúng không, sao mà ngon thế…"

Tạ Nguy Hàm kề vai sát vai cậu, nghe vậy thì cụp mắt cười: "Chơi gì trước?"

Thẩm Lục Dương chưa tới bao giờ, cũng không rành, cậu kéo một nhân viên lại, hỏi có gì vui.

Nhân viên thái độ cực tốt, làm cho họ một bản đồ hướng dẫn, sau khi nhìn ra quan hệ yêu đương của hai người còn ân cần đề nghị họ tối hãy đi vòng đu quay một lần.

Thẩm Lục Dương dùng điện thoại ghi lại hết, đọc một lượt: "Cái đầu tiên, tàu lượn siêu tốc—Cái đầu tiên đã k*ch th*ch thế này?"

Bản thân cậu thì hăm hở muốn thử, nhưng lại sợ Tạ Nguy Hàm sợ, quay đầu hỏi: "Hay là… đổi cái khác? Có phải k*ch th*ch quá không, chơi cái khác trước để thích ứng đã?"

Tạ Nguy Hàm nhìn ra suy nghĩ của cậu, mày hơi nhướng: "Không cần đâu, cứ chơi tàu lượn đi."

Thẩm Lục Dương là lần đầu gái lớn lên kiệu hoa, xem người ta chơi trên TV toàn hét xé tim xé phổi, lúc đó cậu còn cười rõ thất đức. Giờ tự mình ngồi lên, nhìn mặt đất từ từ rời xa, mới cảm thấy áp lực.

Cậu nắm lấy tay Tạ Nguy Hàm bên cạnh, siết chặt, ánh mắt lảng đi: "Nếu anh sợ thì nắm chặt tôi nhá á á————!!!"

Tốc độ tàu lượn đột ngột tăng vọt, lộn 360 độ, lời an ủi của Thẩm Lục Dương kẹt cứng trong họng, hóa thành một tiếng "Á————" kinh thiên động địa, hòa cùng tiếng hét trước sau, thê thảm vô cùng.

Mỗi một cú ngoặt, mỗi một lần vọt lên cao sau đó, Thẩm Lục Dương đều gào thét thảm thiết, quên sạch mình định an ủi Tạ Nguy Hàm.

Từ tàu lượn đi xuống, Thẩm Lục Dương mất tong nửa cái mạng, treo trên người Tạ Nguy Hàm, cơm tối qua cũng sắp nôn ra bằng hết.

Tạ Nguy Hàm vặn chai nước khoáng, đưa đến bên miệng cậu: "Ra đằng kia nghỉ một lát đi."

Thẩm Lục Dương súc miệng xong lại uống nửa chai nước, cằm tựa lên vai hắn, tuyệt vọng xua xua tay: "Nhân viên kia chắc là lính mới. Cứ giới thiệu như anh ta thì một nửa người trong công viên giải trí phải nghỉ chơi về nhà, số người tham gia mấy trò còn lại giảm đi một nửa…"

Tạ Nguy Hàm vỗ lưng cho cậu thuận khí, cười rất kiềm chế, nhưng Thẩm Lục Dương vẫn nghe thấy.

Cậu ngẩng đầu, nhìn người mặt vẫn như thường, thậm chí có vài phần sảng khoái, khó hiểu cau mày, ngón tay khoa tay múa chân: "Anh không sợ à? Cái xe đó "vèo" một cái, khoảnh khắc lao vọt lên không trung từ đằng kia, anh không hét tiếng nào, có phải anh sợ đến ngây người rồi không?"

Tạ Nguy Hàm đưa mu bàn tay lên che môi, giấu đi nụ cười, gật đầu: "Chỗ đó đúng là đáng sợ thật."

Thẩm Lục Dương hài lòng, như một bệnh nhân liệt nửa người, được bạn trai dìu đến một tiệm trà sữa ngồi xuống nghỉ tiếp.

Miệng ngậm ống hút, uống hết hai ly trà sữa, nghỉ ngơi gần một tiếng đồng hồ, Thẩm Lục Dương mới thấy mình cử động được.

Hai người lại hỏi nhân viên tiệm trà sữa, lấy được một tấm bản đồ công viên tử tế, rồi đi theo bản đồ.

Vòng đầu tiên chơi bắn súng ở gần đó, mười tệ ba lượt, cũng không đắt lắm.

Nhưng cái vòng tròn ở khá xa, súng cũng lởm, cực kỳ khó nhắm.

Thẩm Lục Dương bắn phát nào trượt phát nấy, đấm ngực dậm chân biếu không cho ông chủ ba mươi tệ xong, Tạ Nguy Hàm dùng một phát bắn rụng phần thưởng cao cấp nhất—một con gấu bông chó lớn gần bằng người thật, giúp bạn trai thắng lại tiền.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!