Chương 117: (Vô Đề)

Ngoại truyện: Hàm 18 tuổi x Dương 19 tuổi17. Tan chảyTác giả: Không ÔĐêm dài mà ngắn ngủi kết thúc, ánh mặt trời rực rỡ tận tụy xuất hiện. Trên chiếc giường lớn bừa bộn, Thẩm Lục Dương đắp chiếc chăn mỏng màu đỏ đặc nhàu nhĩ, che đi những dấu vết như ẩn như hiện khắp toàn thân.

Cả đêm không ngủ, vừa mới thiếp đi, vẻ mệt mỏi giữa mày mắt không thể che giấu. Hơi thở đều đặn cũng thỉnh thoảng trở nên rối loạn, xen lẫn những lời nói không rõ ràng và động tác cọ cọ vào gối.

Nửa bên giường đã trống, không gian rộng lớn chỉ còn lại một mình Thẩm Lục Dương, say ngủ không hề hay biết.

Lúc Thẩm Lục Dương tỉnh táo lại hoàn toàn thì đã là giữa trưa. Cậu như thể vừa bị đánh cho một trận nhừ tử hôm qua, động tác lồm cồm bò dậy vô cùng cứng nhắc, cuối cùng cũng lết đến đầu giường, thở hổn hển hồi lâu mới dám chống tay bước chân xuống giường.

Toàn thân như thể rã rời, đau nhức ê ẩm không từ nào diễn tả nổi, ngay cả động tác ngồi xuống mép giường cũng phải ngồi nghiêng, chỉ sợ vô ý đụng phải chỗ nào đó khiến mình phải la lên.

Đây chính là cái giá của việc buông thả sao? Thẩm Lục Dương dùng lòng bàn tay tì lên trán, cảm giác mỏi nhừ của cơ bắp khiến trán cũng tê dại. Cậu nhìn hoa văn trên gạch lát sàn với đồng tử chấn động.

Đây chính là Alpha cấp S sao? Đây thật sự còn là người không vậy? Đây chính là cả một đêm, một đêm hàng thật giá thật! Nếu có pha chút nước nào, cậu nhảy từ cửa sổ xuống liền!

Thẩm Lục Dương run rẩy cầm ly nước đặt bên cạnh, uống một ngụm lớn, cổ họng khản đặc vì la hét mới dễ chịu hơn một chút, nội tâm tiếp tục kinh ngạc.

Chỉ cần Tạ Nguy Hàm cần nghỉ ngơi hai mươi phút rồi mới tiếp tục, cậu cũng không đến nỗi biến thành bộ dạng này. Thế giới quan ABO quả không lừa cậu…

Lần này còn là lúc Tạ Nguy Hàm chưa bước vào kỳ nhạy cảm, có thể phối hợp với cậu lúc "nghỉ chút đi nghỉ chút đi, tôi chết mất", đợi cậu một lát rồi mới làm tiếp… Nếu là kỳ nhạy cảm, một Beta bình thường như cậu, tám phần là sẽ chết trên người Tạ Nguy Hàm…

Thẩm Lục Dương đột nhiên lo lắng cho bản thân mình sau hai mươi bốn tuổi, có lẽ sau khi biến thành Alpha sẽ bền bỉ chịu đựng hơn…

Đang nghĩ ngợi, cửa đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài. Tạ Nguy Hàm như thể đã tính toán chuẩn xác thời điểm cậu tỉnh lại, đúng giờ quay về.

Một thân áo phông trắng quần thể thao sạch sẽ, khí chất ôn hòa thanh mát, gương mặt diễm lệ vương ý cười nhạt, bất cứ ai nhìn thấy cũng phải động lòng.

Tuy nhiên, Thẩm Lục Dương, thiếu niên còn chưa qua thời kỳ nổi loạn này, hôm qua suýt nữa đã chết dưới tay vị thiếu niên "ba tốt" này. Giờ đây cử động cũng khó khăn, lại còn cảm thấy hơi mất mặt, cậu vô thức muốn đứng dậy để chứng minh bản thân.

Ngay trước giây phút cậu mất mặt quỳ rạp xuống đất, cậu đã được ôm vào một vòng tay mạnh mẽ. Giọng nói mang ý cười của Tạ Nguy Hàm vang lên bên tai: "Cậu muốn làm gì? Tôi đưa cậu đi."

Từ giọng điệu đến thần thái, hoàn toàn dịu dàng như nước, không còn nửa điểm điên cuồng triền miên đến chết của đêm qua.

Thẩm Lục Dương chỉ lo đứng cho vững, không chú ý đến những thay đổi không rõ ràng này. Nghe vậy, cậu nghiến răng đi theo hắn vào phòng tắm rửa mặt đánh răng.

Sau khi ăn cơm xong, Thẩm Lục Dương nói muốn ra hành lang xem hoa tường vi ban ngày, lại hỏi về chuyện điện thoại một lần nữa.

Tạ Nguy Hàm thay đổi hoàn toàn thái độ của ngày hôm qua. Sau khi trả điện thoại cho Thẩm Lục Dương, hắn không chút do dự bế cậu đi đến hành lang trồng đầy hoa tường vi, còn lấy một cái đệm mềm đặt lên ghế cho Thẩm Lục Dương ngồi.

Thẩm Lục Dương còn muốn cứng rắn từ chối cái đệm lót hình cún con, nhưng tình trạng cơ thể không cho phép. May mà hoa tường vi xung quanh nhanh chóng thu hút sự chú ý của cậu.

Thẩm Lục Dương tiện tay cầm một đóa hoa màu hồng nhạt, đưa lại gần ngửi ngửi. Hương hoa thoang thoảng hòa quyện với một mùi rượu không rõ tên, giống như sự hiện hữu cụ thể của pheromone Tạ Nguy Hàm, nhưng lại không đạt đến sự hoàn hảo của pheromone.

Tạ Nguy Hàm dựa vào mép bàn đá cẩm thạch, đứng sau lưng cậu, lòng bàn tay đặt sau gáy Thẩm Lục Dương, v**t v* mái tóc mềm mại từng chút một, cho đến khi chúng trở nên rối bù, rồi lại dùng đầu ngón tay chậm rãi khơi lên, vuốt thuận. Động tác nhàm chán vào lúc này dường như trở nên có ý nghĩa, tựa như sự yên bình và dịu dàng trước cơn bão tố.

Ánh nắng ban chiều vừa đẹp, ngay cả cơn gió cũng ấm áp. Thẩm Lục Dương ngồi nghiêng trên ghế, lưng dựa vào chân Tạ Nguy Hàm, đầu tựa bên hông hắn, lấy điện thoại ra lướt xem, lại phát hiện mọi thứ bên trong đều biến mất.

Cậu trừng to mắt, khởi động lại một lần nữa vẫn bị hỏng. Tất cả thông tin mà Hệ thống nên cung cấp và các phần mềm danh bạ điện thoại ban đầu của cậu đều bị xóa sạch: "Điện thoại tôi hỏng rồi!"

Động tác trên đầu ngón tay Tạ Nguy Hàm không dừng lại, hắn thản nhiên hỏi: "Sao thế?"

"Hình như bị định dạng lại rồi," Thẩm Lục Dương sờ sờ tóc, chạm phải tay Tạ Nguy Hàm liền nắm lấy, "Thông tin mất hết rồi."

Tạ Nguy Hàm nhìn màn hình điện thoại sạch trơn, quan tâm hỏi: "Thứ quan trọng lắm à?"

Trong điện thoại Thẩm Lục Dương cũng không có gì đặc biệt quan trọng, chủ yếu là một số điện thoại và lịch sử trò chuyện, còn có một loạt mật khẩu phần mềm—cậu không nhớ được, mất đi rất bất tiện.

Cậu hít sâu một hơi, đút điện thoại vào túi: "Cũng không đặc biệt quan trọng, bỏ đi." Thời gian hai người ở bên nhau trôi qua một giây là mất một giây, Thẩm Lục Dương không muốn lãng phí sức lực quá nhiều vào chuyện này, chắc là người giúp việc trong nhà vô tình làm hỏng.

Tạ Nguy Hàm cụp mắt, cảm xúc trong con ngươi được che giấu trong vòng xoáy đen kịt. Ở nơi Thẩm Lục Dương không nhìn thấy, hắn mím mím môi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!