Chương 116: (Vô Đề)

Ngoại truyện: Hàm 18 tuổi x Dương 19 tuổi16. Giết nó điTác giả: Không ÔThẩm Lục Dương không biết mình đã ngủ bao lâu, lúc mở mắt ra lần nữa, cậu cảm thấy đầu óc choáng váng, cơ bắp toàn thân vừa mỏi vừa nhừ, như thể đã chạy năm cây số trong mơ, bụng còn đang réo ùng ục.

Rèm cửa màu đỏ sậm dày cộm kéo kín trước cửa sổ sát đất, không một tia sáng nào lọt vào, khiến cậu không phân biệt nổi là ngày hay đêm.

Trong phòng ngủ rộng lớn chỉ có chiếc đèn bàn đầu hươu ở đầu giường tỏa ra vầng sáng mờ mờ màu trắng bệch.

Phòng ngủ tối om mờ ảo, Thẩm Lục Dương muốn vặn đèn sáng lên một chút, vừa quay đầu, liền đối diện với hai hốc mắt trống rỗng của chiếc đầu lâu hươu, vừa sâu thẳm vừa đáng sợ.

Sống lưng tê rần, Thẩm Lục Dương lập tức bị dọa cho tỉnh ngủ.

"Tạ Nguy Hàm?" Cậu gọi một tiếng, không ai trả lời.

Do dự vài giây, Thẩm Lục Dương đưa tay ấn vào hốc mắt bên trái của chiếc đèn bàn, hôm qua cậu thấy Tạ Nguy Hàm ấn như vậy, cũng không biết cái thứ âm u quái gở này là do ai thiết kế…

Ánh đèn dần sáng lên theo lực tay, Thẩm Lục Dương lúc này mới nhìn rõ cảnh vật xung quanh.

Tạ Nguy Hàm không biết đã thức dậy rời đi từ lúc nào, phía bên kia giường vẫn còn dấu vết đã có người ngủ, nhưng sờ vào đã lạnh ngắt. Ban nãy cậu gọi một tiếng cũng không ai đáp, chắc là không có trong phòng ngủ.

Thẩm Lục Dương liếc thấy cuối giường có đặt một bộ đồ ngủ mới màu đỏ sậm.

Buổi tối ngủ không yên, cậu ra một thân mồ hôi, vừa hay đang muốn đi tắm—người đặt bộ đồ ngủ dường như đã ân cần đoán trước được cả trạng thái của cậu sau khi tỉnh dậy.

Trong phòng tắm.

Thẩm Lục Dương nhìn hàng chai lọ mới tinh, lòng tò mò trỗi dậy, cậu mới muộn màng kiểm tra những thứ khác hôm qua chưa dùng đến.

Toàn bộ đều là đồ mới.

Thẩm Lục Dương hơi sững sờ, cậu đặt chai lọ trong tay xuống, vừa xoa bọt vừa chìm vào hồi ức.

Cậu đã không nhớ rõ đường đến đây hôm qua. Nhà Tạ Nguy Hàm quá lớn, cây cối trong vườn cũng mọc rất cao, trên đường rẽ tới rẽ lui không biết bao nhiêu lần, cậu chỉ nhớ mang máng đoạn đường gần phòng ngủ… rất mới.

Không phải mới, mà là kiểu… giống như chai dầu gội, cảm giác không hề có dấu vết sử dụng.

Tay Thẩm Lục Dương đang vò bọt khựng lại.

Hay nói đúng hơn là, không có chút hơi người.

Cậu cúi xuống, đưa cái đầu đầy bọt đến dưới vòi sen, dòng nước ấm hơi nóng xối tan bọt, cậu tìm bừa một lý do cho những điều bất thường này.

Nhà Tạ Nguy Hàm quá lớn, tổng cộng mới có ba người, sao có thể thường xuyên đi đến mọi nơi được—vậy nên… đây không phải là phòng ngủ Tạ Nguy Hàm thường ở?

!

Đôi mắt lập tức mở to, cách một màn hơi nước mịt mù, cậu nhìn bản thân mờ ảo trong gương.

Có thể lờ mờ thấy được vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt méo mó trong gương.

Vậy đây là… phòng cho khách? Tạ Nguy Hàm đưa cậu đến ở phòng khách? Không phải đưa đến phòng của mình?

Thẩm Lục Dương vuốt hết tóc mái ra sau, nghiêng đầu, cau mày suy nghĩ.

Tạ Nguy Hàm 31 tuổi toàn đưa cậu về thẳng nhà, cho cậu ngủ thoải mái trong phòng ngủ chính.

Hôm qua cậu đã cảm nhận được, Tạ Nguy Hàm 18 tuổi tình cảm với cậu cũng cuồng nhiệt y như vậy, sao lại không cho cậu ở phòng ngủ chính, mà lại đưa đến một phòng khách không hề có dấu vết sử dụng chứ…

Buổi chiều, 5 giờ 18 phút.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!