Chương 115: (Vô Đề)

Ngoại truyện: Hàm 18 tuổi x Dương 19 tuổi15. Ở lại điTác giả: Không ÔThẩm Lục Dương không nhận được hồi âm, bèn chủ động nắm lấy tay Tạ Nguy Hàm. Xúc cảm còn lạnh hơn vừa nãy, tựa như một tảng băng không thể ủ ấm.

"Tôi cũng không muốn rời đi, nhưng… nếu anh tin tôi rồi, chúng ta nên trân trọng khoảng thời gian một tháng này, làm những việc mình muốn làm, để lúc chia xa sẽ không hối hận."

Tạ Nguy Hàm nắm ngược lại tay cậu. Khí thế bất an quanh thân hắn đột ngột biến mất ngay khi cậu dứt lời, hòa làm một với ánh đèn màu ấm áp.

Hắn cười cười, đáy mắt lạnh như băng, khẽ đáp: "Được thôi."

Thẩm Lục Dương thở phào một hơi, hai vai cũng rũ xuống. Trải qua quá nhiều chuyện trong một ngày, cậu gần như cạn kiệt sức lực, bây giờ chỉ muốn ôm Tạ Nguy Hàm ngủ một giấc thật say, chẳng đi đâu cả.

Nhận ra vẻ mệt mỏi của cậu, Tạ Nguy Hàm nắm lấy cổ tay cậu, ân cần hỏi: "Cậu muốn nghỉ ngơi không?"

Thẩm Lục Dương gật đầu, nghe thấy động tĩnh ở cuối hành lang mới nhớ ra mình không còn ở thế giới ban đầu. Với tâm tính thiếu niên, cậu cau mày, lầm bầm phàn nàn với người yêu: "Giờ tôi còn chẳng biết thân phận của mình là gì, tôi vừa mở mắt ra đã ở đây rồi, Hệ thống đến ký ức cũng không cho tôi, tôi là ai, tôi đang ở đâu, tôi có nên về nhà không…"

Nghe thấy hai chữ "Hệ thống", đáy mắt Tạ Nguy Hàm hơi tối lại. Giây tiếp theo, hắn lại như thể chưa có gì xảy ra, nắm tay Thẩm Lục Dương đi về phía góc rẽ, thong thả nói: "Tôi biết thân phận của cậu là đủ rồi. Đến nhà tôi đi, tôi sẽ báo cho bố mẹ của thân phận hiện tại này, không để họ lo lắng."

Thẩm Lục Dương không nghĩ ngợi gì khác, dễ dàng đồng ý với quyết định này. Tạ Nguy Hàm là người duy nhất cậu tin tưởng trong thế giới xa lạ này. Cậu có thể nghi ngờ cả thế giới, nhưng tuyệt đối không nghi ngờ Tạ Nguy Hàm.

Cậu buồn ngủ đến mức phải dụi mắt, chẳng còn sức lực quan sát xung quanh, càng không phát hiện hai người đã đi một đoạn đường mà không gặp bất kỳ ai. Xung quanh yên tĩnh đến mức lạ thường.

Địa điểm hẻo lánh, chỉ có hai người, con đường nhỏ vắng lặng.

Khi Thẩm Lục Dương nhận ra điều gì đó, trước mắt cậu là một hành lang dài trồng đầy hoa tường vi. Từng cụm tường vi đủ màu sắc đang nở rộ mơn mởn trong đêm, những cành nhánh không được cắt tỉa vươn dài tùy ý đến tận chân, gai nhọn và cánh hoa mềm mại kề sát bên.

Thẩm Lục Dương dừng bước, vô thức nhìn sang người bên cạnh cũng dừng lại theo. Cậu tò mò hỏi: "Đây là nhà anh à? Hoa đẹp quá, là anh trồng sao?"

Vẻ căng thẳng gần như không thể nhận thấy trong nét mặt Tạ Nguy Hàm đã kín đáo biến mất vì địa điểm thay đổi. Hắn cong môi, cúi người bẻ một đóa tường vi màu hồng nhạt, đưa vào lòng bàn tay Thẩm Lục Dương.

Mày mắt hắn hơi cong, ý tứ sâu xa nói: "Cậu thích nơi này không?"

Thẩm Lục Dương đang trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt, sự bồng bột và niềm vui sướng của thiếu niên ngập tràn trong mắt, cậu thích mọi thứ thuộc về Tạ Nguy Hàm. Nghe hắn hỏi vậy, cậu đáp ngay không chút do dự: "Thích chứ, đồ của anh tôi đều thích, mà tôi càng thích anh hơn!"

Được câu trả lời làm cho vui vẻ, ngón tay thon dài của Tạ Nguy Hàm bao lấy bàn tay Thẩm Lục Dương đang cầm cành hoa, lực nhẹ như đang nâng một viên pha lê mỏng manh. Hàng mi dài che khuất con ngươi đen láy, cũng giấu đi cảm xúc bên trong, chỉ còn giọng nói dịu dàng vui vẻ vương vấn bên tai Thẩm Lục Dương.

Từng chữ từng chữ, nghiêm túc đến mức có chút khác thường.

"Chỗ hoa này là của tôi, cũng là của cậu, sau này đều là của cậu."

"Mong là cậu sẽ luôn thích."

Thẩm Lục Dương không hiểu gì, nhướng mày cười, còn nhân dịp thả thính: "Tôi chắc chắn sẽ thích. Chỉ cần là thứ liên quan đến anh, tôi đều yêu ai yêu cả đường đi lối về."

Tạ Nguy Hàm chỉ cười mà không nói.

Khi đi đến đoạn cuối của hành lang, Thẩm Lục Dương muốn hái một đóa tường vi cho Tạ Nguy Hàm, nhưng vô tình bị gai đâm trúng. Máu đầu ngón tay dính lên cánh hoa đỏ thắm, thoáng chốc đã bị nuốt chửng, biến mất không dấu vết.

Cậu vẩy vẩy tay, đau đến "hít" một tiếng, thấy Tạ Nguy Hàm nhìn sang, vội nói: "Đổi đóa khác đi, đóa này dính máu rồi."

Lời còn chưa dứt, Tạ Nguy Hàm đã hái đóa hoa đó, xé đi phần lớn cánh hoa, ấn lên vết thương của Thẩm Lục Dương, lực tay gần như thô bạo.

Thẩm Lục Dương nhất thời không phân biệt nổi là do bản thân vết thương đau, hay là do Tạ Nguy Hàm ấn làm cậu đau.

Chàng trai cao hơn cậu nửa cái đầu có ngũ quan tinh xảo, sự sắc bén quá mức đã được trung hòa bởi những lọn tóc đen mềm mại. Sự giáo dưỡng cao quý và nét ôn hòa đã khắc sâu vào xương tủy, ý cười ấm áp nơi khóe môi cũng khiến người ta muốn đến gần—

Thẩm Lục Dương thở hắt ra một hơi. Chắc chắn là ảo giác của cậu. Một Tạ Nguy Hàm như vậy, sao cậu lại có thể cảm thấy nguy hiểm cơ chứ.

Cậu xoa xoa ngón tay tỏ ý không sao, chuyển chủ đề: "Không sao rồi, tôi hái cho anh đóa khác nhé, anh thích cái nào?"

Tạ Nguy Hàm cầm đóa hoa đã mất cánh trong tay, cảm xúc giữa mày mắt khiến Thẩm Lục Dương nhìn không hiểu. Nụ cười trầm tĩnh và cái nhìn sâu thẳm giống như hoa anh túc quyến rũ, câu hồn đoạt phách.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!