010. Mùi hương ngọt ngào. Tác giả: Không ÔEdit: SâmTrường có giờ ngủ trưa kéo dài một tiếng, trong lớp phải tắt đèn kéo rèm, không ai được phát ra tiếng động.
Càng không ai được phép ra ngoài chơi vào lúc này.
Trong phòng nghỉ nhân viên trong cùng trên tầng ba của nhà ăn, có bốn học sinh đang tức tối trốn ngủ tụ tập lại.
Lê Thân Vũ ngồi trong cùng, suy tư hỏi: "Ổng bảo mày quản lý kỷ luật?"
Bành Tuấn cáu kỉnh "ừm" một tiếng.
Cả trưa ngồi trong văn phòng làm đề vật lý đã khiến cậu nhóc tê liệt toàn thân, bây giờ đầu óc còn chưa tỉnh táo hẳn.
Đinh Nhất Phàm cầm ly nước chanh hớp một ngụm, không để bụng bảo: "Ổng nói quản là phải quản chắc? Ổng có cái đầu b*** í. Anh Bành, đừng có nghe ổng."
Bành Tuấn sắc mặt xám ngoét: "Ổng nói nếu không quản lý tốt, buổi trưa tao sẽ phải đến hỏi bài ổng."
Cậu ta há miệng th* d*c, nín nhịn câu "bữa trưa miễn phí" trong miệng không nói.
Hướng Lỗi kêu lên "Mẹ kiếp", mặt mày dữ tợn cứng còng hồi lâu, khuất nhục mắng: "Vậy chúng ta đừng tán dóc nữa!"
Đinh Nhất Phàm cắn ống hút: "Thế không phải họ Thẩm kia sẽ thành công hả?"
Hướng Lỗi khó chịu chết đi được, lườm nguýt cậu ta: "Thế con mẹ mày bảo phải làm sao giờ?"
Đinh Nhất Phàm cũng bực mình: "Mày con mẹ nó bảo tao cũng đéo có tác dụng!"
Thấy sắp ẩu đả nhau, Lê Thân Vũ chen lời, dùng hai từ kết thúc hội nghị: "Hết cách."
Bành Tuấn nhìn cậu ta: "Nói tiếng người."
Lê Thân Vũ liếc cái, vẻ mặt sau cặp kính rất bình tĩnh: "Mày có thể không nghe lời họ Thẩm, vậy ổng sẽ đến ngồi xổm trước cửa lớp vào buổi trưa mỗi ngày. Cho dù mày có trốn học, mày có thể trốn tiết toán chắc?"
"Mỗi tuần ổng đều sẽ ngồi xổm đợi mày, bắt mày đi giải bài tập, chỉ cần não mày không úng nước, thành tích chắc chắn sẽ khá lên."
"Mục đích của ổng đã đạt được."
Bành Tuấn chửi rủa.
Lê Thân Vũ không bị ảnh hưởng, tiếp tục: "Nếu bọn tao giữ yên tĩnh để mày không phải đến văn phòng, thì mục đích khác của ổng cũng đã đạt được."
"Không có sơ hở."
Bầu không khí tĩnh lặng.
Hồi lâu sau, Bành Tuấn đứng lên, đá văng thùng rác bên cạnh, vẻ mặt bực dọc đến vặn vẹo: "Đ*t con mẹ nó!"
Hướng Lỗi đứng lên theo cậu ta, nghiêng người móc điếu thuốc, tự cho mình rất đẹp trai mà nhét vào miệng Bành Tuấn, nhướng mày nhìn cậu ta: "Anh Bành, có đánh không?"
Bành Tuấn cắn điếu thuốc, hung ác nhau mi, nhớ lại sự nhục nhã mấy hôm nay, siết chặt nắm đấm: "Đánh, chết."
Đáy mắt Lê Thân Vũ giật giật, không biểu lộ cảm xúc.
Bên này, Thẩm Lục Dương ngủ trong văn phòng đến khi báo thức vang lên. Bấy giờ cậu mới nhảy b*n r* khỏi ghế, đi hai bước tới cửa, mở cửa lao ra ngoài.
Tông Úy Tình kinh ngạc: "Thầy Thẩm làm gì thế?"
Giáo viên môn sinh Khương Noãn Vũ vuốt cằm phân tích: "Gấp thế có phải bạn gái đang tìm không."
Giáo viên môn hóa Thời Phàm mới về từ bệnh viện: "Thầy Thẩm đúng là đã rời đi sau khi kiểm tra điện thoại."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!