Chương 9: Tình Tiết Cốt Truyện

Diệp Thần Diễm bị bịt miệng, nhưng vẫn còn nháy mắt với cậu một cái. Dư Thanh Đường lập tức rụt tay về như bị điện giật.

Cậu luống cuống lau tay, ho khan: "Khụ... Cái này... tốt nhất đừng nói linh tinh."

"Đi thôi, đi thôi."

"Ờ..." Nhạc Hoa Niên có vẻ không hiểu lắm, nhưng rất biết điều, ngoan ngoãn đi theo xuống lầu.

Ra đến cửa, nàng đứng lại chào tạm biệt hai người, ánh mắt nhìn Dư Thanh Đường tràn đầy quyến luyến: "Tiểu sư muội, tỷ đi đây. Nhớ phải tự chăm sóc bản thân thật tốt đấy."

Nàng nắm chặt tay Dư Thanh Đường, ghé sát tai cậu thì thầm: "Nhớ kỹ, an toàn là trên hết. Nếu thật sự không ổn, mình dắt cả môn phái bỏ trốn luôn cũng được. Dù sao cũng chẳng có tài sản gì nhiều."

Dư Thanh Đường: "......"

Lời này chân thành đến mức nghèo khó cũng lộ ra, khiến cậu cảm động mà vẫn phải bật cười.

Diệp Thần Diễm không nói gì, lặng lẽ chen vào giữa hai người, ho nhẹ một tiếng: "Đại sư tỷ, trời vẫn còn sớm, chi bằng đi luôn đi. Dạo gần đây Kim Châu hơi loạn."

"Ta cũng nghe nói rồi." Nhạc Hoa Niên cau mày, "Không biết là lũ chuột nhắt nào đang quậy phá Kim Châu nữa. Bọn ta về rồi cũng hỗ trợ điều tra một tay."

"Có điều nghe bảo đối tượng toàn là nữ tu Kim Đan. Mà ta thì đã là Nguyên Anh rồi, chẳng cần lo." Nói đến đây, nàng đắc ý ngẩng cao đầu, "Bọn họ mà dám đến thật, ta cho chúng biết thế nào là lễ độ!"

Diệp Thần Diễm nở nụ cười khách sáo, gật gù cho có lệ: "Ừm ừm, cẩn thận vẫn hơn."

Dư Thanh Đường thì nghẹn lời đại sư tỷ à, người ta đang mắng khéo đó! Hắn đang chê tỷ là Nguyên Anh mà yếu như Kim Đan đấy! Sao tỷ nghe không ra hả!?

Nhạc Hoa Niên đang định xoay người rời đi thật oai phong, thì tiểu nhị trong quán thò đầu ra: "Công tử, đồ mang đi đã gói xong rồi ạ!"

Nhân lúc Diệp Thần Diễm đi vào lấy, đại sư tỷ lại tranh thủ nhét cho cậu một cái bình nhỏ: "Cầm đi, đồ xấu sư phụ giấu tận đáy rương. Nghe nói tu sĩ Đại Thừa mà lỡ uống cũng ngã vật ra!"

Dư Thanh Đường tròn mắt: "Ghê vậy luôn á!?"

"Cất kỹ, gặp nguy thì dùng, giữ mạng là chính." Nhạc Hoa Niên nhìn quanh như đang làm chuyện mờ ám, liếc về phía trong quán, "Tranh thủ hắn chưa ra, tỷ chuồn trước đây!"

Nói xong cũng chẳng chờ phản ứng, quay đầu chạy mất dạng như vừa phạm lỗi lớn.

Diệp Thần Diễm vừa ra đến nơi, tay xách đồ ăn, ngạc nhiên hỏi: "Đại sư tỷ đi rồi à? Ta còn gọi thêm cho nàng hai món..."

"Haha" Dư Thanh Đường cười khan, tay nhanh như chớp nhét cái bình vào nhẫn trữ vật có tật giật mình là đây.

Nói thật, giờ cậu cũng hơi có tật.

Diệp Thần Diễm lắc đầu thở dài: "Thôi thì để hai ta ăn vậy."

Hắn thu gọn mấy món vào nhẫn rồi quay sang cậu: "Thiên Âm Tông đang lục soát khắp nơi, mấy thành gần đây đều cấm phi hành. Nhưng phạm vi cũng không rộng, cùng lắm nửa ngày là ra khỏi Kim Châu."

"Chúng ta đi nhanh một chút, hôm nay rời khỏi đây luôn."

Dư Thanh Đường đang định gật đầu thì sau lưng vang lên một tiếng cười khinh khỉnh: "Đứa nghèo nào mà dám chắn trước cửa Thiên Thượng Cư thế kia?"

"Xin lỗi." Dư Thanh Đường theo bản năng xin lỗi, kéo Diệp Thần Diễm tránh sang bên nhưng một cây quạt bất ngờ thò tới, nâng cằm cậu lên.

Dư Thanh Đường: "!"

Một tên nam tu tóc bóng loáng, mặt đầy phấn son cười tà mị với cậu:

"Ồ, mỹ nhân xinh ghê ha~"

Dư Thanh Đường: "......"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!