Diệp Thần Diễm liếc qua khóe mắt, thấy khung cửa sổ hơi nhấc lên một chút. Hắn đột nhiên xoay chiếc gương trong tay, đưa thẳng vào mặt Dư Thanh Đường.
Cửa sổ két một tiếng, người bên ngoài hiển nhiên hoảng hốt.
Diệp Thần Diễm khẽ nhếch môi cười, làm như không nghe thấy, mắt dán vào mặt gương.
Trong gương hiện rõ gương mặt Dư Thanh Đường, tất cả lớp hóa trang, ảo thuật gì đó đều biến mất không dấu vết. Diệp Thần Diễm ghé sát lại, chăm chú phân biệt xem rốt cuộc biến hóa một chút là một chút ở chỗ nào.
Hắn nhíu mày nghi hoặc: "Không khác gì cả mà."
Cùng lắm là màu môi nhạt hơn chút thôi.
Cửa sổ lại vang lên một tiếng két to hơn.
Dư Thanh Đường đang giả vờ ngủ nghe vậy giật mình thót tim, cảm giác như đại sư tỷ đang nhắc cậu: "Đến lúc mở mắt rồi đấy!"
Cậu từ từ xoay đầu, cố gắng làm ra vẻ vừa tỉnh dậy, từ từ mở mắt.
Diệp Thần Diễm đã giấu chiếc gương soi ra sau lưng: "Dư cô nương hôm nay mệt rồi à? Sao ngủ cũng không đắp chăn vậy?"
Dư Thanh Đường chột dạ quay mặt đi, một lúc sau mới phản ứng kịp. Không đúng nha! Tên này tùy tiện vào phòng ta, ta còn chưa hỏi tội hắn đâu!
Cậu vừa định mở miệng thì Diệp Thần Diễm đã ra vẻ áy náy: "À, vừa rồi ta có chút lo lắng nên mới mạo muội vào, mong nàng đừng để bụng."
"Hồi nãy chưởng quầy nói với ta, gần đây Kim Châu không được yên ổn, có không ít nữ tu mất tích. E là tông môn Thiên Âm cũng bị vạ lây, nghe nói người mất tích còn là đệ tử nội môn, cho nên mới rầm rộ lục soát như vậy."
Đừng nói là đệ tử nội môn, mất tích chính là thánh nữ đó chứ!
Dư Thanh Đường nghiêm chỉnh ngồi thẳng, gật đầu đầy chính khí: "Ừ, vậy chúng ta trên đường cứ để ý nhiều một chút, nếu có manh mối thì biết đâu còn cứu được người."
Diệp Thần Diễm cong mắt cười:
"Cô nương đúng là tâm địa Bồ Tát."
Dư Thanh Đường cười gượng hai tiếng.
"À đúng rồi." Diệp Thần Diễm bất chợt lấy gương ra từ sau lưng,
"Cái gương này, hình như là của tu sĩ Thiên Âm Tông đó."
Dư Thanh Đường theo phản xạ đưa tay che ngực, nhưng Diệp Thần Diễm lại để mặt sau của gương quay về phía cậu, mặt trước thì chiếu vào hắn.
Diệp Thần Diễm ngượng ngùng gãi mũi: "Là lông khỉ Thanh Sát ăn trộm về đó."
"Ta vốn chỉ định cho hắn một bài học, cũng không định lấy trộm đồ. Ta nghĩ, dù sao đại sư tỷ cũng quen biết hắn, chi bằng để tỷ ấy trả lại giùm?"
Dư Thanh Đường đảo mắt: "Cái đó hay là, ngươi cứ giữ lấy đi."
Nếu trả lại, chẳng khác nào thừa nhận là bọn ta trộm!
Tên tu sĩ trung niên đó trông chẳng giống người nói lý, dù đại sư tỷ ra mặt cũng chưa chắc không có rắc rối.
Diệp Thần Diễm do dự: "Nhưng mà..."
Dư Thanh Đường đẩy cái gương lại cho hắn: "Không sao, cái này là đồ sản xuất hàng loạt của Thiên Âm Tông, mất một hai cái cũng là tiêu hao bình thường. Ngươi cứ giữ đi, Trương thúc sẽ không để ý đâu."
Trong cốt truyện, loại gương này các trạm kiểm soát đều có, không phải pháp bảo quý gì. Hơn nữa, Thanh Sát Hầu cũng chẳng trộm được món gì lợi hại.
"Vậy được rồi." Diệp Thần Diễm đành miễn cưỡng thu lại gương, quay người lấy ra một cái khay từ nhẫn trữ vật, đặt lên bàn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!