Chương 7: Ở Trọ

Hai bên gươm tuốt khỏi vỏ, sát khí bừng bừng, chỉ chực lao vào nhau bất cứ lúc nào.

Dư Thanh Đường tuy chưa từng trực tiếp chứng kiến cảnh này, nhưng đọc tiểu thuyết thì đã quá quen thằng nhóc này (Diệp Thần Diễm) mỗi khi không vướng bận chuyện yêu đương, đúng là kiểu nhân vật ngạo mạn khiến ai gặp cũng muốn vả.

Trong khoảnh khắc đó, Dư Thanh Đường không biết mình có nên can ngăn không nữa.

Khuyên ư? Khuyên thì hắn vẫn phải soi cái gương kia.

Mà không khuyên, lỡ đánh nhau thật thì... Đối phương toàn là đồng môn của Diệu Âm Tiên, nếu Dư Thanh Đường nhớ không lầm thì cái ông đang cầm gương kia hình như còn là chú của nàng ấy.

Chưa gặp nữ chính đã đánh chú người ta, chuyện này...

Tu sĩ trung niên cầm kính soi mặt hừ lạnh: "Đây là địa bàn Kim Châu, nàng ta được Thiên Âm Tông chúng ta mời đến, thì bắt buộc phải đến! Nhìn cái bộ dạng quê mùa ti tiện đó, chắc chắn chẳng phải người chúng ta đang tìm, chẳng qua mặt mũi hơi giống một chút thôi, cũng đã là vận may trời ban cho nàng ta rồi!"

Bàn tay đang định vươn ra của Dư Thanh Đường lập tức rút về, giấu ra sau lưng.

Đột nhiên không muốn khuyên nữa.

Cái tính nết này của hắn mà sống ở thế giới tu tiên, không bị Diệp Thần Diễm đập thì sớm muộn cũng bị người khác đánh, tính đi tính lại, bị Long Ngạo Thiên đánh có khi còn nở mày nở mặt hơn.

Diệp Thần Diễm cười khẩy, nghiêng đầu, thái độ càng thêm ngông nghênh:

"Ngươi cũng xứng?"

"Vô tri!" Trung niên tu sĩ buông ra một câu thoại kinh điển trước khi ăn đòn, định động thủ thì. Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng: "Khoan đã"

Tay của Dư Thanh Đường còn nhanh hơn não, theo phản xạ lại kéo Diệp Thần Diễm một phát.

Phía sau, đại sư tỷ Nhạc Hoa Niên của Biệt Hạc Môn lật đật chạy đến, một đường vượt qua hai người họ, lao đến trước mặt tu sĩ trung niên Thiên Âm Tông, cười tươi rói: "Trương thúc"

Tu sĩ trung niên sững người, lùi ra sau hai bước đầy cảnh giác: "Ngươi là ai?"

"Là con nè! Đại đệ tử của Biệt Hạc Môn!" Đại sư tỷ hồ hởi giới thiệu, "Sư phụ con nói Biệt Hạc Môn với Thiên Âm Tông ta tám trăm năm trước là người một nhà, tổ sư gia nhà thúc còn từng bồng ẵm sư phụ con nữa kìa."

Tu sĩ trung niên hơi đờ ra một lát, sau đó lộ vẻ khinh bỉ:

"Chuyện 800 năm trước, đừng lôi ra khoe nữa."

Nhưng mà, khinh bỉ thì khinh bỉ, ông ta cũng không phủ nhận.

Dư Thanh Đường hơi kinh ngạc, Ơ? Thật sự từng là người một nhà à, cái này truyện gốc không có viết nha, không biết là thế giới tự bổ sung thiết lập, hay do tác giả từng định viết mà chưa kịp.

"Thôi, cũng thế cả mà." Đại sư tỷ nháy mắt đầy ẩn ý, ngoắc ngoắc tay gọi tu sĩ kia ra nói chuyện riêng, rồi chỉ Dư Thanh Đường, hạ giọng, "Đây là tiểu sư muội của ta, người của Biệt Hạc Môn."

Cô ta nói nhỏ, nhưng với tai thính của Dư Thanh Đường một người tu âm thì nghe rõ mồn một. Chỉ không biết Diệp Thần Diễm có nghe không thôi.

Sau đó, Nhạc Hoa Niên lại chỉ Diệp Thần Diễm: "Còn đây là người trong lòng của tiểu sư muội nhà ta."

Dư Thanh Đường: "!"

Hắn hoảng hồn nhìn sang Diệp Thần Diễm. Gã kia mặt đen thui, hình như chưa nghe thấy.

Nhạc Hoa Niên vẫn đang thao thao bất tuyệt, cực kỳ tự nhiên vỗ nhẹ lên cái kính soi: "Gương này, không soi được đâu."

Tu sĩ trung niên biết nàng là người của Biệt Hạc Môn, có chút tin rồi, nhưng vẫn gượng gạo: "Nếu đã không thẹn với lương tâm thì cớ gì không dám soi?"

"Ái chà, thúc không hiểu đâu." Đại sư tỷ nháy nháy mắt, "Nữ tu trẻ tuổi, hẹn hò với người trong lòng, không làm mặt chút sao được? Chỉ ảo hóa tí tẹo thôi hà!"

Nàng ta còn vỗ cằm, đầy ẩn ý:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!