Dư Thanh Đường rõ ràng là chẳng muốn đi chút nào. Nhưng cậu lại nhớ đến một chuyện. Những cô gái từ chối Long Ngạo Thiên, chưa ai có kết cục tốt cả.
Dư Thanh Đường: "..."
Lẽ nào nhân sinh chỉ có hai lựa chọn: Làm người phụ nữ của Long Ngạo Thiên, hoặc làm người phụ nữ từng từ chối Long Ngạo Thiên.
Ánh mắt Diệp Thần Diễm đầy chân thành: "Chỉ cần xong đại hội Kim Đan, ta nhất định đưa tiên tử bình an trở về Biệt Hạc Môn."
Dư Thanh Đường chột dạ, mắt láo liên: "Ta..."
"Tiên tử nếu thật sự không muốn đi..." Diệp Thần Diễm khoanh tay, giọng hơi hờn dỗi "Vậy thì ta cũng không đi."
"... Hả?" Dư Thanh Đường đứng hình. "Ngươi không đi á?"
Đại hội Kim Đan đó, phải mất mấy chục vạn chữ mới kết xong! Một đoạn lớn nội dung chính truyện đó mà!? Hắn nói không đi là không đi thật?
"Ừ." Diệp Thần Diễm gật đầu rất đỗi tự nhiên "Không đi nữa."
Dư Thanh Đường chớp mắt liên tục, cố khuyên nhủ hắn: "Không ngươi là Kỳ Lân Tử của Quỳ Nhất Tông đấy! Ở tận Kim Châu ta cũng từng nghe danh ngươi rồi. Bao nhiêu kỳ vọng đặt trên vai ngươi, bao nhiêu ánh mắt chờ ngươi toả sáng rực rỡ ở đại hội lần này"
"Nhưng có gì hay đâu?" Diệp Thần Diễm bĩu môi.
Dư Thanh Đường trợn tròn mắt.
Cái gì? Hắn này là kiểu não bị tình yêu chi phối rồi sao!?
Cốt truyện rẽ cua bất ngờ đến mức cậu suýt trẹo cổ. "Không đi đại hội Kim Đan, vậy ngươi định làm gì?"
Cậu đột nhiên có cảm giác như đang làm giáo viên chủ nhiệm đang cố kéo một học sinh cá biệt quay về chính đạo.
"Ta ở lại Kim Châu chứ sao."
- Diệp Thần Diễm nở nụ cười thư thái, cố tình quay đầu ngắm cảnh, "Ta thấy phong cảnh Kim Châu đẹp hơn Thanh Châu nhiều, ở đây tu tâm dưỡng tính chẳng phải tốt hơn sao?"
"Tranh đấu mãi cũng mệt, chi bằng về với thiên nhiên, tôi luyện tâm cảnh."
Hắn chống cằm, ánh mắt cong cong như đang thật sự mơ mộng: "Tiên tử, phiền người dắt ta đi dạo quanh Kim Châu nhé."
Dư Thanh Đường: "Ngươi luyện tập trong bao lâu?"
"Tùy tâm cảnh." Diệp Thần Diễm cười ranh mãnh, đầu nghiêng nghiêng,
"Ít thì một năm rưỡi, nhiều thì... năm mười năm? Tu sĩ mà, sống thọ hơn người phàm, thời gian đâu có thiếu."
Dư Thanh Đường suýt nữa quỳ xuống tại chỗ.
Diệp Thần Diễm thấy cậu có vẻ lung lay, nhân cơ hội tiến thêm một bước: "Từ đây đến Thanh Châu chỉ mất khoảng mười ngày, đại hội cũng chỉ kéo dài nửa tháng tính cả đi về, nhiều lắm cũng chỉ hơn một tháng."
Dư Thanh Đường không tự chủ được bị hắt nắm mũi: "Nghe cũng... có lý..."
Tiểu đồng bên cạnh vội kéo áo cậu nhắc nhở: "Sư tỷ, người đừng quên... ưm!"
(Bị Diệp Thần Diễm bịt miệng.)
"Tiên tử, quyết định rồi chứ?" Diệp Thần Diễm mỉm cười hỏi, ánh mắt sáng lấp lánh.
Dư Thanh Đường giật mình hoàn hồn, cố giãy giụa lần cuối: "À! Trên đường tới đây, công tử có gặp ai đặc biệt không?"
Ý là nữ tu xinh đẹp, biết đánh đàn chẳng hạn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!