Hồng y tu sĩ lắc trái lắc phải: "Ta nhìn bên trái, nhìn bên phải, ta cứ nhìn."
Diệp Thần Diễm nâng thương, cười lạnh: "Tốt, ngươi nhìn thêm lần nữa xem."
Dư Thanh Đường nằm bò trên đàn, thở dài: "Đừng cãi nữa, có ai lại đây giúp một tay, lật ba vị này lại giùm."
"Hử, ba người?" Hồng y tu sĩ nhìn lại, khẽ bật cười, "Ồ, còn có một tiểu sủng vật."
Hắn bước tới gần, nhấc cằm Xích Diễm Thiên ngắm nghía: "Không có gì đáng ngại, đan điền chỉ là trống rỗng mà thôi."
Diệp Thần Diễm cảnh giác đi sát phía sau, đề phòng hắn ra tay.
"Tiểu oa nhi này thật nhớ dai." Hồng y tu sĩ cười khẽ, rồi vung tay phóng ra ba đóa hỏa liên, dung nhập vào thân thể Đồ Tiêu Tiêu, Xích Diễm Thiên và Hỏa Miêu. Sau đó thu tay, "Xong rồi, lát nữa là tỉnh."
Hắn liếc xuống đáy hố, sắc mặt chợt biến, tức tối: "Là ai đá bay đầu con cẩu già Ma giáo kia?"
Hắn tức đến tay run: "Ta đã nói, lũ tiểu bối bây giờ..."
Diệp Thần Diễm không chút nể mặt: "Là ngươi."
Hồng y tu sĩ ngẩn người, quay sang Dư Thanh Đường cầu chứng: "Tiểu tử này bụng dạ không tốt, ta không tin. Nữ oa nhi, ngươi nói đi."
Hắn cười hiền hòa, cố lấy lòng: "Ta tin ngươi."
Dư Thanh Đường gật đầu thành thật: "Quả thật là ngươi."
"Ngươi vừa tỉnh dậy đã đá bay hắn, rồi gào lên một câu Ma giáo cẩu tặc, rốt cuộc vẫn là lão tử thắng..."
"Được rồi." Hồng y tu sĩ mặt giật giật, giơ tay ngăn cậu nói tiếp, "Nghe giống lời ta thật, ta nhớ ra rồi."
Hắn cười gượng hai tiếng, bay xuống đáy hố, lụi hụi tìm lại chiếc đầu lâu, vừa lắp trở lại vừa thì thầm: "Thật ngại quá, vừa tỉnh đầu óc chưa minh mẫn."
"Nhưng cũng không thể trách ta, tám phần là do ma khí của ngươi ảnh hưởng ta đấy."
"Đáng tiếc khi xưa mặt mày ngươi kiêu căng ngạo mạn, còn nói bọn Ma tu các ngươi sống quen cảnh khổ cực, ta không chịu nổi. Không ngờ cuối cùng ta lại thắng ngươi một chiêu."
Lúc này, ba người hôn mê cũng dần tỉnh lại.
"Ái da..." Đồ Tiêu Tiêu mơ màng mở mắt, ôm bụng, vẻ mặt kỳ lạ, "Ta thấy sao mà mệt mỏi quá vậy?"
"Hỏa Miêu?" Xích Diễm Thiên bật dậy, vỗ cái đầu dày như tường đồng vách sắt của Xích Diễm Tê Ngưu, "Ngươi cũng ngã xuống sao?"
Dư Thanh Đường ngồi xổm xuống, chỉ tay xuống hố, kể qua mọi chuyện.
Đồ Tiêu Tiêu trợn tròn mắt: "Hắn, thật sự là người còn sống từ thời thượng cổ sao? Sao có thể như vậy?"
Xích Diễm Thiên cũng ngồi bật dậy: "Vậy chẳng phải hắn biết chuyện xảy ra ở Văn Thánh học phủ năm xưa?"
"Hay là gọi Tiêu thư sinh tới? Hắn rất hứng thú với mấy chuyện này."
"Khoan đã." Hồng y tu sĩ nghe đến đây liền cất lời, đảo mắt nhìn bọn họ: "Chưa gọi người khác vội, trước tiên trả lời ta vài câu."
"Tiểu oa nhi, nay là năm nào? Còn ai biết danh ta, Vạn Hỏa Môn Nhiên Kim Tôn không?"
Nói xong, hắn lộ vẻ đắc ý, tựa hồ đã chuẩn bị sẵn sàng để tiếp nhận ánh mắt sùng bái.
Ai ngờ cả nhóm mặt mày trống rỗng, không ai đáp lời.
Một lúc sau, Nhiên Kim Tôn gãi mũi lúng túng: "Chậc, một đám tiểu bối, không biết đại danh ta cũng được. Vậy Vạn Hỏa Môn ở Liệt Vân Châu giờ ra sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!