"Giờ mà không ra thì bất lịch sự lắm rồi đấy!" Đại sư tỷ đẩy lưng cậu đi xuống núi, "Cứ dây dưa nữa, lỡ Diệp Thần Viêm xông thẳng vào thì sao!"
Dư Thanh Đường mặt đen như đáy nồi, lết tới trước cửa. Sau lưng cậu, mọi người trong sư môn đứng thành một hàng dài, cổ kéo dài như hươu cao cổ, trông theo từng bước chân cậu.
Cậu quay đầu lại: "Hay là chúng ta lại.."
"Chậm!" Đại sư tỷ nghiêm mặt hét, "Quay người phải chậm!"
Dư Thanh Đường lập tức cứng đờ, xoay người lại như rùa bò: "... Thôi vậy."
Bóng lưng cậu bỗng mang theo vẻ thê lương, như gió lạnh rít qua bờ băng.
Sư môn của cậu, người nào cũng chẳng đáng tin. Đáng lẽ cậu nên sớm đoán được. Nhưng sau bao lâu cùng nhau sống, ít nhiều cũng nảy sinh cảm giác như gia đình. Hơn nữa... bọn họ vốn không cần cùng Long Ngạo Thiên có bất cứ quan hệ gì.
Trong cuốn tiểu thuyết "Thiếu Niên Thần Vương: Nhất Thống Tiên Môn", môn phái Biệt Hạc chỉ có mình cậu là được nhắc tới. Có lẽ cũng chính vì vậy. Giống như cá bơi trong biển sâu, vì không bị ai nhìn nên cứ mặc sức mà lớn; những vai quần chúng không được đề tên trong kịch bản, cũng có thể vô tư mà tự sinh tự diệt.
Dư Thanh Đường thở dài sầu não, ngoảnh đầu liếc nhìn lại. Dù không ai đáng tin, nhưng cậu vẫn thích cách họ vượt khỏi ràng buộc cốt truyện, sống bừa mà rực rỡ như thế.
Cậu hít sâu một hơi, chỉnh lại y phục, đeo đàn sau lưng, ánh mắt dần kiên định. Vì những kẻ dở hơi kia, cậu nhất định phải sớm thoát khỏi cốt truyện, quay về làm cá mặn sống vui sống khỏe.
Chỉ cần lịch sự từ chối Long Ngạo Thiên thôi mà, chuyện nhỏ, hắn có thể làm được!
Dư Thanh Đường cuối cùng cũng bước ra.
Tiểu đồng trông cổng đã chạy trước xuống núi: "Tiểu sư... tỷ ơi! để ta xuống trước báo tin cho hắn, cho hắn chuẩn bị tâm lý"
"Ta thấy ta mới là người cần chuẩn bị tâm lý thì có." Dư Thanh Đường lẩm bẩm, nhưng vẫn gật đầu.
Tiểu đồng chạy như bay, vừa chạy vừa hô: "Tiểu sư tỷ tới rồi!"
Diệp Thần Viêm vừa quay đầu lại: "Cuối cùng cũng..."
"A !" Tiểu đồng hét lên, vừa nhìn thấy người sắp tới liền ngồi phịch xuống đất.
Diệp Thần Diễm ngẩng đầu nhìn vào sơn môn, thấp thoáng thấy bóng áo lam nhàn nhạt. Hắn chưa kịp nhìn rõ thì tiểu đồng đã lôi tay áo hắn, run rẩy đứng lên: "Người, người... ngươi giết Thanh Sát Hầu rồi!"
Diệp Thần Viêm lúc này mới cúi đầu nhìn hắn, nhướn mày bật cười: "Sao bị dọa thế này?"
Hắn chợt nhớ đến một khả năng không hay cho lắm, mặt thoáng cứng lại, ho khẽ một tiếng, hơi chột dạ hỏi: "Con khỉ đó... chẳng lẽ là linh thú của các ngươi? Nó khiêu khích ta trước mà."
"Dĩ nhiên không phải!" Tiểu đồng đỏ mặt, "Đó là hung thú!"
"Vậy thì tốt." Diệp Thần Viêm thở phào, rút thương ra, định nhìn cho rõ người đang tiến tới trong bóng cây kia mới chỉ nhìn dáng thôi đã biết là một tiên tử khí chất thoát tục, có điều... đi hơi chậm.
Tiểu đồng lấy hết can đảm ngó sang thi thể nát bét của Thanh Sát Hầu, nhịn không nổi ngẩng đầu hỏi: "Ngươi một mình giết nó á? Nhanh vậy sao?"
"Ừ." Diệp Thần Viêm trả lời thản nhiên, "Chỉ là con hung thú cấp bảy, lại nổi tiếng vì gian xảo chứ chẳng mạnh gì."
"Nó phá phách chỗ ta mấy tháng trời đó!" Tiểu đồng bắt đầu thấy oan ức, gắng giải thích, "Nó suốt ngày vào bếp phá rối, còn suýt bắt cóc sư tỷ! Sư phụ bọn ta suýt nữa mở luôn đại trận hộ sơn!"
"Thật lộng hành vậy à?" Diệp Thần Viêm lẩm bẩm, "Thanh Sát Hầu đúng là hay trộm vặt. Nhưng môn phái các ngươi lại không làm gì nổi nó à?"
"Cũng không hẳn." Tiểu đồng ưỡn ngực, vẻ mặt đầy tự hào, chỉ vào người đang đi tới: "Tiểu sư... tỷ của bọn ta có Thanh Tâm khúc rất lợi hại, mỗi lần đàn lên là con hung thú kia dịu ngoan hẳn!"
Diệp Thần Viêm dường như chẳng nghe lọt câu nào. Hắn mở to mắt, nhìn thẳng vào khuôn mặt của Dư Thanh Đường, trong mắt dường như quên cả hô hấp.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, lá rừng xào xạc, như thể kéo hắn quay về hậu sơn Vạn Tiên Các năm ấy hoa đào rơi nhẹ, một cái liếc mắt lưu lại ngàn năm.
"Thật... thật sự là nàng sao?" Diệp Thần Diễm vậy mà lại có chút căng thẳng, lúc này mới hốt hoảng cúi đầu lau máu trên cây thương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!