Diệp Thần Diễm hít sâu một hơi, nắm lấy cổ tay Dư Thanh Đường, quay đầu nhìn hai người còn lại: "Hai người buông ra đi."
Xích Diễm Thiên trừng lớn mắt: "Không phải là ngươi vừa mới bảo..."
"Khụ!" Dư Thanh Đường chen vào giải vây, ra vẻ nghiêm túc: "Đường này khó đi, đổi đội hình đi, xếp hàng rắn chữ nhất"
"Ờ!" Xích Diễm Thiên ngoan ngoãn gật đầu, hai người lùi về phía sau xếp hàng theo sau Dư Thanh Đường: "Linh lực của ta nhất thời chưa tiêu hết, để ta đi sau!"
Diệp Thần Diễm bất đắc dĩ siết lại đai lưng, kéo Dư Thanh Đường tiếp tục đi lên phía trước.
Cả bọn xếp thành một hàng, dò dẫm tiến về phía sâu hơn trong lòng đất. Càng đi, nhiệt độ càng nóng hừng hực, trong không khí từng đốm Hắc Hỏa kỳ dị lơ lửng trôi qua, kéo lê những cái bóng méo mó kỳ quái trên vách tường và mặt đất.
"A!" Tô Tiêu Tiêu đi sát sau lưng Dư Thanh Đường, chẳng biết có phải vì căng thẳng hay đa nghi mà bỗng dưng hét to, chỉ tay ra phía trước: "Kia có người, có... có người sống, hay là xác chết?"
"Thật có người" Dư Thanh Đường sớm đoán ra rồi, nhưng vẫn phối hợp giả bộ kinh ngạc: "Y phục đỏ rực luôn kìa, không phải là người của Thiên Hỏa Giáo các ngươi đấy chứ?"
"Không thể nào" Tô Tiêu Tiêu phản ứng theo bản năng, "Đây là Đại hội Kim Đan, người đến đều là đệ tử trẻ tuổi. Thiên Hỏa Giáo bọn ta làm gì có đệ tử nào râu ria đầy mặt như thế!"
Dư Thanh Đường: "..."
Tiêu cô nương à, trọng điểm chú ý của ngươi hình như hơi lệch rồi đấy.
"Không chỉ có một người." Diệp Thần Diễm cảnh giác dừng bước, "Là hai người."
Chính giữa hang động dưới lòng đất, đối diện với vị tu sĩ trung niên râu ria áo đỏ kia, còn có một người mặc áo choàng đen gầy trơ xương, đầu đội mũ trùm, khuôn mặt hoàn toàn bị che khuất.
Tô Tiêu Tiêu dè dặt: "Bọn họ... bọn họ trông không giống những người cùng đến với chúng ta đâu"
Xích Diễm Thiên gãi đầu: "Thật hả? Nhìn đúng là hơi lạ lẫm, y phục cũng không thấy giống môn phái nào."
Tô Tiêu Tiêu rụt cổ lùi về sau một bước: "Chẳng... chẳng lẽ là người từ thời thượng cổ"
"Thượng cổ thì làm sao sống tới giờ?" Xích Diễm Thiên lắc đầu phủ nhận, "Trừ phi là quỷ."
"A a a a..." Từ khóa này như kích trúng dây thần kinh của Tô Tiêu Tiêu, nàng ôm đầu gào rú: "Chính là cái đó! Không cho nhắc tới từ đó!"
Diệp Thần Diễm hơi nhướng mày: "Ngươi đừng nói là sợ..."
Hắn chưa kịp thốt ra chữ "quỷ", Dư Thanh Đường đã vội bịt miệng hắn, nhắc nhở: "Suỵt!"
"Người ta sợ như vậy rồi, ngươi còn cố tình nói làm gì."
Cậu quay đầu lại hỏi: "Vậy nói A Phiêu thì được không?"
Tô Tiêu Tiêu hồ nghi hỏi lại: "Sao lại gọi là A Phiêu?"
Dư Thanh Đường giải thích: "Vì thứ đó thường không đi mà trôi lơ lửng luôn ấy."
Đồ Tiêu Tiêu vừa nghe, lập tức tưởng tượng ra cảnh tượng rùng rợn kia, ôm đầu hét toáng lên, còn to hơn khi nãy.
Xích Diễm Thiên không chịu nổi nữa, nhét miếng thịt khô vào miệng nàng để bịt lại, vừa ngoáy tai vừa bước lên trước: "Chúng ta ồn ào như vậy mà bọn họ chẳng có phản ứng gì, có khi đã chết từ lâu rồi."
Hắn cao giọng gọi: "Này... còn thở không đấy?"
Không ai trả lời.
Dư Thanh Đường cũng bắt đầu thấy bất an trong lòng chẳng lẽ bọn họ đến trễ hơn mấy ngày so với nguyên tác, vị tiền bối kia không trụ nổi, đã lên đường quy tiên rồi?
Cậu dè dặt đề nghị: "Hay lại gần nhìn thử xem?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!