Chương 47: Nghiệp Hỏa

Dư Thanh Đường vừa mới nếm được chút vị mặn trong miệng, Tiêu Thư Sinh đã la oai oái: "Lửa! Bốc lửa rồi!"

Dư Thanh Đường vội khoanh chân vận công tu luyện Tĩnh Đãi Phúc Duyên Kinh, đóa sen vàng dưới thân nở rộ, chỉ trong vài hơi thở, nghiệp hỏa đã âm thầm tắt lịm.

"Có hiệu quả rồi" Tiêu Thư Sinh mừng rỡ, "Thật sự có hiệu quả"

Vừa nói y vừa móc ra một túi linh thạch trong túi áo, đưa tới: "Hóa ra Dư cô nương không gạt ta, một nghìn linh thạch này, giờ ta trả lại đây!"

Dư Thanh Đường mở mắt, ánh mắt nhìn y cũng trở nên dịu dàng trong giới tu tiên lạnh lẽo này, chỉ có linh thạch ngọt ngào mới còn chút ấm áp.

"Khụ." Diệp Thần Diễm chặn lại túi linh thạch giữa đường, dưới ánh nhìn đầy mong đợi của Dư Thanh Đường, lại đưa tay trao lại cho cậu, thành công kéo ánh mắt cậu quay về phía mình, nhẹ nhàng thở phào: "Nếu có hiệu quả, vậy thì không cần lo quá. Sau này trước khi ăn thịt, chỉ cần tu luyện tâm pháp vài lần là được."

Hắn kéo Dư Thanh Đường đứng dậy: "Sau đó ta sẽ đưa nàng đi tìm người của viện Đạt Ma, chư vị..."

Điểm Tinh Trận chắp tay: "Ta vốn bị tên sư đệ không nên thân kéo đi cứu người, giờ Dư cô nương đã không sao, ta cũng nên tập hợp lại đệ tử Kỳ Viện, xin cáo từ tại đây."

Tiêu Thư Sinh ngoái đầu nhìn lại Văn Thánh Học Đường: "Ta vẫn định ở lại đây thêm vài ngày, nếu gặp được đệ tử viện Đạt Ma, sẽ truyền âm cho hai người."

Y hạ giọng, ra hiệu với Diệp Thần Diễm: "Diệp huynh, dù con đường phía trước có gian nan, nhưng ta vẫn ủng hộ ngươi. Tin ta đi, bản thảo này sau này nhất định dùng được."

Diệp Thần Diễm: "..."

Hắn hắng giọng, giả vờ không nghe thấy: "Đã vậy, vậy xin cáo biệt."

"Khoan đã!" Xích Diễm Thiên bước tới trước, đứng một trái một phải bên cạnh Dư Thanh Đường, "Ta đi cùng hai người."

Diệp Thần Diễm sững người, nheo mắt từ chối: "Linh chu quá nhỏ, người nhiều không tiện."

"Không sao." Xích Diễm Thiên vỗ vỗ con Xích Diễm Tê Ngưu bên cạnh, "Ta có tọa kỵ."

Diệp Thần Diễm: "..."

Dư Thanh Đường nghi ngờ nhìn hắn: "Ngươi theo bọn ta làm gì?"

"Đi theo ngươi chứ sao!" Ánh mắt Xích Diễm Thiên sáng rực, đầy vẻ hưng phấn lạ thường: "Ta muốn thử xem có thể luyện khí bằng nghiệp hỏa không!"

Dư Thanh Đường: "..."

Cậu lùi lại một bước, kéo tay áo Diệp Thần Diễm, hạ giọng nói: "Chạy!"

Diệp Thần Diễm lập tức hành động, kéo cậu lên linh chu, phóng lên không trung, để lại một câu "sau này còn gặp lại" rồi bỏ chạy.

"Này... đợi đã!" Xích Diễm Thiên vội vàng cưỡi Xích Diễm Tê Ngưu đuổi theo.

Hắn đuổi suốt một đường, cuối cùng vẫn chui lên được linh chu.

Dư Thanh Đường nằm nghiêng trong khoang linh chu, phía sau Diệp Thần Diễm ngồi khoanh chân, che chắn hoàn toàn ánh mắt của Xích Diễm Thiên ở đối diện.

Xích Diễm Thiên chống tay nửa người dậy, cố gắng bắt chuyện với Dư Thanh Đường: "Sao ngươi còn nằm thế? Dù gì cũng là một môn bí pháp, tu luyện thêm chút đi."

"Ngươi đừng lo." Dư Thanh Đường lật người như cá mặn, "Lòng ta giờ khó chịu lắm."

Ai mà ngờ được, lúc ta rời khỏi núi Viễn Phong còn ngây ngây ngốc ngốc, mà chỉ một lần xuống núi, những ngày tháng nhàn tản đẹp đẽ ấy lại một đi không trở lại!

Diệp Thần Diễm chọt cậu một cái, dỗ dành: "Giờ đã có cách giải quyết rồi, chỉ cần tu luyện chăm chỉ..."

Dư Thanh Đường k** r*n: "Sau này trước khi ăn một bát thịt ta phải ngồi thiền một canh giờ à, sống kiểu này sao mà chịu nổi!"

Trước khi ăn thịt còn phải tu luyện, đây là đời người sao, các ngươi đang bắt cá mặn phải phấn đấu, là đang áp bức một cách đáng xấu hổ đối với cá mặn vô tội đó

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!