Chương 43: Pháp Thân Thiện Ác

"Khà." Kim Dương Tử thấy cậu sợ tới mức không dám đối mắt, cố tình dí sát mặt lại gần, đôi mắt đen như mực gần như áp sát vào mắt cậu, mỉm cười nói:

"Ngươi lừa không nổi ta, đôi mắt này của ta nhìn rõ cốt cách ngươi rõ ràng là một nam nhân."

X

-quang bằng mắt à!?

Dư Thanh Đường ngẩng đầu nhìn trời, không biết Thiên Cơ Tử là quên hay cố tình, mà hiện tại tên cậu với Diệp Thần Diễm vẫn đang được che mờ liên đới cả cái tên Kim Dương Tử cũng mờ nốt.

Nghĩ theo hướng tích cực, ít ra câu hắn vừa nói, người ngoài nghe không thấy.

Cậu lặng lẽ buông cái tay đặt vô dụng xuống, tưởng tượng xem bản thân trong con mắt kia hiện lên thế nào, không khỏi cảm thán: "Công năng thế này mà không đi làm pháp y thì thật phí của trời."

"Ha ha ha!" Kim Dương Tử trở nên cực kỳ thích cười, chỉ là nụ cười đó không được thân thiện cho lắm.

Hắn lôi Dư Thanh Đường rời đi, mà cậu cũng rất biết điều, không hề phản kháng, biểu hiện đầy thiện ý kiểu chỉ cần không đánh là còn cơ hội thương lượng.

Dù có dao kề cổ, nhưng chưa chém xuống thì vẫn còn nước cứu vãn!

Dù gì hiện tại cậu cũng đi theo tuyến nữ chính dùng sắc đẹp hy sinh vì đạo, lão Thiên Đạo chó dù có tàn cũng không đến mức cho cậu ngỏm ở đây luôn chứ.

Kim Dương Tử không ở lại lâu, tùy tiện tìm một sơn động, bố trí cấm chế rồi bắt đầu nhập định điều tức.

Hắn ném Dư Thanh Đường sang một bên, còn mình khoanh chân vận công.

Cậu lén nhìn, chỉ thấy ấn Ác giữa trán Kim Dương Tử đang biến đổi, như muốn rút lại thành chấm đỏ, nhưng lại bị tà khí cưỡng ép giữ nguyên hình.

Theo nguyên tác, Kim Dương Tử chưa nên gặp Long Ngạo Thiên lúc này. Hắn sẽ phải lần lượt học được Liên Hoa Cảnh và Thiện Ác Vô Minh, rồi mới làm Boss cuối cùng trong đại khảo Học phủ, đánh một trận long trời lở đất với Long Ngạo Thiên.

Thua cực đẹp, có thể nói là phong quang đại táng (đám tang hoành tráng).

Dư Thanh Đường chống cằm nghĩ ngợi. Trong truyện, lúc ấy Diệp Thần Diễm muốn tìm Kim Dương Tử báo thù cho đại sư huynh và đồng môn, nhưng không thấy người vì hắn lúc đó đang bế quan, hai công pháp tương khắc, nội thể loạn thành nồi cám.

Giờ nhìn hắn đang đau đớn lăn lộn trong lửa nghiệp đen kịt, Dư Thanh Đường không khỏi cảm thán, công pháp càng lợi hại thì càng lắm tai họa. Xét theo cách đó, bộ Tĩnh Đãi Phúc Duyên Kinh của cậu còn khá là ổn.

Tuy không khiến người ta kỳ vọng, nhưng ít ra không cần bỏ công bỏ sức gì cả.

"Phù..." Kim Dương Tử cuối cùng cũng mở mắt, đôi mắt vẫn một màu đen như mực.

Hắn chỉ vừa hé cười thì lại đột ngột phun ra một ngụm máu, nghiệp hỏa bùng lên mãnh liệt. Hắn ôm mắt thét lên một tiếng thê lương, đến khi ngẩng đầu lại thì đôi mắt đã nhắm chặt, chữ "Ác" giữa trán cũng biến về một chấm đỏ.

Đây mới là Kim Dương Tử thật sự trở lại.

Dư Thanh Đường len lén rút lui về góc, cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại.

Kim Dương Tử khụy người chống đất, còn chưa kịp lau máu ở khóe miệng đã hừ lạnh một tiếng: "Hừ."

Dư Thanh Đường: "Há."

Kim Dương Tử người hơi cứng lại, chầm chậm quay đầu.

Dù đôi mắt đã nhắm, nhưng Dư Thanh Đường vẫn cảm nhận rõ hắn đang trừng cậu.

Cậu lập tức đưa tay bịt miệng thật sự là không hiểu sao cái miệng này không biết tiết chế nữa, cái màn song tấu Hừ

- Há tuyệt diệu như này, sao cứ phải lựa đúng lúc sống còn mà bung cơ chứ!

Kim Dương Tử định hừ thêm phát nữa, mà cuối cùng nhịn lại, sửa thành: "Khà."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!