Dư Thanh Đường buột miệng trả lời, nhưng đối phương im lặng quá lâu khiến cậu bắt đầu thấy hơi bất an.
Theo kinh nghiệm của cậu, loại câu hỏi này thường dẫn đến hai tình huống tệ nhất... Một là cậu giả vờ nói đạo tâm kiên định, sau đó bị đánh lòi ra bản chất rồi bị tống ra khỏi thử thách. Hai là cậu thật thà nhận mình không kiên định, thế là bị đá bay ra luôn cho đỡ phiền.
Nhưng giờ cậu chưa bị đá ra, chứng tỏ vẫn chưa đến mức tệ nhất?
Dư Thanh Đường mong ngóng chờ đợi, mãi sau giọng nói kia mới lại vang lên, có chút giận dữ:
"Tâm tính bất định, đến đây làm gì?"
Dư Thanh Đường đáp rất chân thành: "Môn phái nghèo quá, đến đây thử vận may xem sao."
Lại một trận im lặng kéo dài nữa.
Dư Thanh Đường vốn theo tôn chỉ đã đến rồi thì ráng thử, quyết định cố vớt vát thêm chút: "Ờm... tâm pháp không cần lợi hại đâu, có còn hơn không. Mấy món thừa mứa bỏ đi ấy, ta cũng không chê."
Nói xong còn trông chờ nhìn lên khoảng không trước mặt.
Im lặng vài giây, sau đó dường như có sự giằng co, rồi bốp một tiếng một quyển sách cũ nát bị quăng ra từ giữa không trung.
Dư Thanh Đường mừng rỡ nhặt lấy, ngẩng đầu kinh ngạc: "Cho ta luôn à? Không cần thử thách nữa?"
Giọng nói đối diện đầy tức giận: "Ngươi đã không kiên tâm, thử thách làm gì!"
Dư Thanh Đường á khẩu nghĩ lại thì... cũng đúng. Thử thách vốn để kiểm nghiệm đạo tâm kiên định, đã không có thì còn kiểm làm gì.
Giọng nói kia hạ lệnh đuổi người: "Ghi nhớ tâm pháp, mau chóng rời khỏi!"
Không còn cách nào, Dư Thanh Đường đành cúi đầu nhìn quyển sách trong tay 《Tĩnh Đãi Phúc Duyên Kinh》.
Dư Thanh Đường: "..."
Cái tên này sao mà nghe như kiểu chờ bánh từ trên trời rơi xuống thế.
Nếu không phải lấy được từ Văn Thánh Học Phủ, dù là cậu cũng phải nghi ngờ có phải bị lừa rồi không.
Cậu đành tạm gác nghi ngờ, bắt đầu chăm chú ghi nhớ kinh văn và tu luyện sơ qua một lần.
Tổng kết nội dung thì mỗi ngày làm một việc tốt, bất kể là khen người, tha cho người, khuyên răn người khác quay đầu hoàn lương chỉ cần làm với tâm thiện là được.
Sau đó, ngồi chờ phúc duyên.
Dư Thanh Đường mơ màng mở mắt ra cái này thật sự có ích à?
Nghe cứ như phiên bản gà hầm tâm linh (chỉ những câu nói đạo lý nghe thì hay, nhưng sáo rỗng) của giới tu tiên ấy.
Nhưng mà, hình như cũng không hẳn là gà hầm tinh thần thuần túy. Mặn lắm, mặn đến mức muốn khóc luôn ấy.
Ví dụ nó bảo làm việc thiện không nhất thiết người khác phải tiếp nhận. Tỷ như ngươi thật lòng khen cái đầu trọc của người ta thật sáng sủa, dù đối phương giận tím mặt, chỉ cần ngươi là thiệt tình ca ngợi, đây là thiện.
Khuyên người hoàn lương cũng không cầu kết quả ngươi khuyên là ngươi thiện, người ta không nghe là người ta ác.
Dư Thanh Đường: "..."
Toàn bộ cuốn kinh tràn ngập khí chất kiểu cố gắng là được, miễn sao có lòng, gắng gượng cũng tính là xong việc một kiểu tu chân của cá mặn.
Mà nói đi cũng phải nói lại, hình như cũng khá hợp với cậu.
Dư Thanh Đường ngẩng đầu, mặt đầy biểu cảm kỳ lạ. Nguyên tác bảo, trong Văn Thánh Học Đường ai cũng có thể tìm thấy cơ duyên phù hợp với bản thân. Quyển kinh này, chẳng lẽ là thiên đạo vừa bịa ra tạm để hợp logic luôn hả? Vừa rồi vận hành thử tâm pháp, không cảm thấy linh lực tăng mạnh, nhưng tâm trạng thì rất tốt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!