"Xong chưa đấy?" Dư Thanh Đường đưa tay chạm thử sau đầu, vẫn có chút không yên tâm mà lắc nhẹ cái đầu, "Giờ ta nhìn được chưa?"
Cậu lo giờ trông mình chẳng ra hình thù gì cả.
"Sao lại không nhìn được." Diệp Thần Diễm lấy từ giới chỉ ra một chiếc gương đưa cho cậu, "Tự xem đi."
"Trông lại ra dáng hẳn đấy chứ." Dư Thanh Đường hơi ngạc nhiên, quan sát kỹ càng tuy trâm và tóc chẳng dùng chút kỹ thuật cố định nào, vậy mà Diệp Thần Diễm lại cứng rắn dùng mấy cái trận pháp lơ lửng mà gắn chúng lại với nhau. Không thể không nói là rất có óc sáng tạo.
Nhìn sơ qua, cũng chẳng khác gì mấy kiểu búi tóc chỉn chu của nữ tu.
Dư Thanh Đường thần sắc phức tạp, thật không ngờ thằng nhãi này lại làm được thật. Chẳng lẽ hắn đúng là thiên tài?
"Không ngờ pháp trận lơ lửng còn có thể dùng kiểu này." Dư Thanh Đường chân thành khen ngợi: "Lợi hại thật đấy."
Diệp Thần Diễm chột dạ khẽ ho một tiếng, quay đầu sang chỗ khác: "Khụ."
"Dù sao thì... dù sao cũng đẹp là được."
Hắn lúng túng chuyển chủ đề: "Đúng rồi, lúc nãy cái tên người tốt kia còn thuận tiện chia sẻ cho ta một tin tức lần này trong bí cảnh Cổ Học Phủ, Văn Thánh Học Đường cũng đã hiện thế."
Hắn sợ Dư Thanh Đường không hiểu tầm quan trọng, nên bổ sung thêm: "Không gian và thời gian trong Cổ Học Phủ vốn rối loạn, mỗi lần hiện ra cái gì đều không giống nhau. Văn Thánh Học Đường lần cuối lộ diện đã là chuyện của hơn hai trăm năm trước."
"Văn Thánh Học Đường vốn là nơi đệ tử học phủ năm xưa trải qua khảo nghiệm, chia thành bốn môn: tâm pháp, luyện thể, chiêu thức, pháp bảo. Mỗi lần chỉ được chọn một môn để vượt ải, vượt qua thì sẽ nhận được phần thưởng tương ứng."
"Trưởng lão giới luật của Quy Nhất Tông hiện nay, lúc còn là Kim Đan trăm năm trước, đã học được một chiêu kiếm pháp đoạn tội từ nơi đó."
Dư Thanh Đường nhớ đến mối quan hệ giữa cậu và vị trưởng lão ấy, biểu cảm hơi kỳ quái, ghé lại gần hỏi nhỏ: "Chiêu đó, không ít lần dùng để dần ngươi hả?"
"Khụ." Diệp Thần Diễm ho khan một tiếng, cười rất lễ phép: "Trưởng lão giới luật tu vi cao thâm khó lường, sao có thể thật sự ra tay với ta."
Hắn ghé sát tai Dư Thanh Đường, thì thầm: "Có điều, từng cầm kiếm đuổi theo sư phụ ta chạy khắp Tùy Tiện Phong."
Dư Thanh Đường không nhịn được, khóe môi cong lên đầy vẻ hả hê.
"Đi thôi." Diệp Thần Diễm cũng bật cười, bước lên linh chu: "Chúng ta cũng đi xem náo nhiệt chút. Hơn nữa liên quan đến truyền thừa, biết đâu lại đụng trúng Kim Dương Tử thì sao."
Không gian trong Văn Thánh Học Phủ vô cùng kỳ lạ, hai người cưỡi linh chu từ một vùng hoang nguyên vắng vẻ đột ngột tiến vào một học viện. Cảnh sắc trước mắt chuyển đổi trong nháy mắt.
Trong viện có mấy đài diễn võ, quảng trường bày nhiều hàng tọa cụ để ngồi thiền, bên hông còn có vài chiếc bàn dài thoạt nhìn là nơi để tu sĩ luận đạo, tỷ thí, hoặc tu luyện. Chỉ một cái liếc mắt, đã gợi người nhớ đến thời đại huy hoàng thuở xưa.
Chỉ là lúc này, trước học đường hầu như chẳng có ai dừng chân. Tu sĩ đến đây đều vội vã bước vào học đường để vượt thử thách, bất kể thành hay bại, đều không nấn ná ở lại.
Vì vậy, người cố tình nán lại trước cửa học đường, liền trông cực kỳ nổi bật.
Dư Thanh Đường nhìn kỹ, bóng người đang bày sạp trước học đường trông rất quen là Tiêu Thư Sinh.
"Diệp huynh, Dư cô nương!" Tiêu Thư Sinh cũng nhìn thấy hai người, mừng rỡ lộ rõ trên mặt: "Lại gặp nhau, thật đúng là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ mà."
Thấy đối phương vẫn khá thân thiện, Diệp Thần Diễm khẽ gật đầu chào hỏi: "Ngươi không đi cùng Xích Diễm Thiên nữa à?"
"Haha, việc ở Sở Luyện Khí ta đã hỏi xong. Hai vị nếu còn điều gì bổ sung, cứ tìm ta bất cứ lúc nào." Tiêu Thư Sinh ôm cuộn sách, cười hiền hòa. "Ta và huynh ấy đi cùng một đoạn, giờ huynh ấy đã vào trận tìm cơ duyên rồi."
Hắn đánh giá hai người từ trên xuống dưới: "Xem ra hai vị cũng đến vì khóa học trong học đường? Tại hạ có chút thỉnh cầu mạo muội..."
Chưa kịp nói xong, Diệp Thần Diễm đã giơ tay ngăn lại, cười mỉm chi từ chối:
"Nếu chuyện rắc rối quá thì thôi."
"Không, không đâu" Tiêu Thư Sinh vội xua tay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!