Chương 4: Tiểu Sư Muội

Dư Thanh Đường theo phản xạ đứng bật dậy, nhưng bị đại sư tỷ kéo ngược lại ngồi xuống.

"Chạy trốn thì không thoát đâu." Đại sư tỷ trầm giọng, "Hơn nữa sư đệ chạy được chứ môn phái không chạy được. Muốn giải quyết tận gốc, chỉ có thể đối mặt thôi."

Dư Thanh Đường mặt cắt không còn giọt máu: "Chẳng lẽ tỷ định giao đệ ra thật à?"

"Làm sao có chuyện đó" Đại sư tỷ giữ chặt tay hắn, ánh mắt tha thiết chân thành, "Tỷ hiểu rõ cái bản chất của tên đó, sao nỡ đẩy muội... à nhầm, đệ vào hố lửa!"

Dư Thanh Đường giật khóe miệng, muốn nhắc: "Cho dù hắn là người tốt cũng không được! Đệ là con trai!"

Đại sư tỷ giả điếc, tiếp tục nói: "Nhưng mà... muốn gỡ chuông phải tìm người buộc chuông. Nếu từ chối, thì cũng phải là tiểu sư muội từ chối."

Dư Thanh Đường mặt vô biểu tình giơ tay: "Vậy tìm đâu ra tiểu sư muội?"

"Đừng lo, tỷ có pháp bảo giải quyết được chuyện này." Đại sư tỷ vỗ vai hắn, duỗi cổ ngó ra ngoài: "Tính thời gian thì Tiểu Thập Thất cũng sắp về rồi."

Dư Thanh Đường chớp mắt: "Mà này, hôm nay chưa thấy Thập Thất sư huynh đâu, huynh ấy đi đâu vậy?"

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới.

Cửa đại điện "rầm" một cái bật mở, thiếu niên cột tóc đuôi ngựa hùng hổ xông vào: "Tới rồi! Mua được rồi! Ép chết ta đấy, đám nữ tu ấy đúng là gì cũng dám làm!"

Trong tay hắn là một túi vải nhỏ, tiện tay đưa cho đại sư tỷ.

Dư Thanh Đường đột nhiên thấy lạnh sống lưng, lùi về sau hai bước: "Đó là gì?"

Đại sư tỷ cong khóe môi: "Pháp bảo."

Nàng mở túi, rút ra một chiếc váy dài màu lam nhạt mềm mại như mây khói, ánh mắt lấp lánh giới thiệu: "Trang phục nữ tu mới nhất của Các Giai Nhân! Tỷ còn tiếc không nỡ mua cho mình, mà nay vì đệ, bỏ tiền không tiếc!"

"Nào nào, Thanh Đường, c** đ*!"

Vừa nói vừa xông tới, Dư Thanh Đường hoảng hốt hét lớn: "Khoan đã!"

Đại sư tỷ khựng lại, Dư Thanh Đường giữ chặt cổ áo, nghiêm mặt: "Dù tỷ có bắt đệ mặc cái váy này, thì cũng không thể nào biến thành tiểu sư muội được!"

Nói xong, hắn thoáng ngẩn người..... Bảy năm trước hình như cũng nói câu này.

Mà hình như, chẳng có tác dụng gì.

Quả nhiên, đại sư tỷ nở nụ cười đầy ẩn ý: "Chưa chắc."

Nàng sờ mặt hắn một cái đầy trìu mến và quỷ dị: "Nhìn gương mặt này xem, thanh tú lạnh lùng, đúng kiểu tuyệt sắc giai nhân, thêm bộ váy này nữa. Trang điểm nhẹ nhàng một chút, đảm bảo mỹ mạo khuynh thành, sắc nước hương trời!"

"Đừng nói là Diệp Thần Diễm, đến Thập Thất sư huynh nhìn còn say như điếu đổ!"

"Hả?" Thập Thất sư huynh quay đầu nhìn hắn, gãi đầu: "Ta..."

Chưa kịp nói gì, đại sư tỷ đã phất tay: "Dọn chỗ! Nam nhân tránh ra! Các tỷ muội, lấy đồ trang điểm!"

Ba sư tỷ bắt đầu lôi ra nào là bình lọ, nào là phấn son. Dư Thanh Đường quay đầu chạy theo các sư huynh, nhưng không ngoài dự đoán, bị đại sư tỷ túm lại từ cổ áo.

"Đệ cũng là con trai mà!" Dư Thanh Đường phản kháng.

"Từ giờ thì không phải nữa." Đại sư tỷ lạnh lùng phán, rồi dịu dàng dỗ dành, "Thà đau một lần còn hơn dây dưa mãi. Đệ mặc váy ứng phó một lần, rồi sau này né hắn là được."

"Dù sao hắn cũng là thiên chi kiêu tử của Quy Nhất Tông, biết giữ mặt mũi, chắc cũng không dây dưa đâu."

Nghe qua cũng có vẻ hợp lý... Nhưng Dư Thanh Đường vẫn giữ chặt cổ áo, kiên quyết bảo vệ danh dự cuối cùng: "Nhỡ bị lộ thì sao? Hắn còn giận hơn cho coi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!