Trong Cổ Học Phủ, Ôn Như Băng đã trói gô cả nhóm người lại, lạnh nhạt nói:
"Bên trong Cổ Học Phủ có lối ra, một lát nữa ta sẽ giao bọn họ cho các tiền bối bên ngoài xử lý. Nhất là đệ tử Hỏa Đỉnh Tông có dính líu đến tà đan, nhất định phải tra kỹ."
Lý Linh Nhi "hừ" một tiếng: "Tiếc là còn nhiều tên Kim Quang Môn đã chạy thoát, không thì vứt cả đám ra ngoài một thể"
"Bình thường gặp nhau trong Đại hội Kim Đan, chúng ta cũng không đến mức đuổi cùng giết tận." Ôn Như Băng lắc đầu nhẹ, "Chỉ là bọn họ hành sự bá đạo, không chừa đường lui, nếu cứ dung túng mãi thì khó mà yên."
"Ừm ừm." Dư Thanh Đường gật đầu phối hợp, "Ta hiểu, là do bọn họ quá ác."
Ép người kết anh khi căn cơ chưa vững, cũng giống như bắt người lên phòng thi khi còn sốt cao ác độc đến mức khó tả.
Dư Thanh Đường đưa mắt nhìn sang Thương Thuật mặt trắng bệch, dáng vẻ run rẩy bất an, rồi trầm ngâm xoa cằm, trong nguyên tác tuyến tà tu ở Thanh Châu vốn chỉ để dắt mối cho Diệu Âm Tiên và Long Ngạo Thiên gặp mặt. Sau đó, mấy thứ như Diệu Ngọc Hồng Nhan Đan hay luyện đan bằng thân thể người sống cũng không thấy nhắc lại.
Ngay cả khi Long Ngạo Thiên cùng Đỗ Hành đánh lên Hỏa Đỉnh Tông để cứu sư phụ, cũng chỉ nói Chưởng môn Thiên Nguyên Đan Vương bội bạc vô tình, chẳng hề nhắc đến chi tiết nào khác.
Thế nhưng hiện giờ, tà tu và Hỏa Đỉnh Tông dường như đã móc nối với nhau. Lẽ nào...
Thiên đạo này còn đang tự mình lấp hố, thay tác giả lấp kín chi tiết còn bỏ sót?
Dư Thanh Đường biểu cảm quái dị, vậy ngươi thật là có phúc đấy, tác giả quyển Thiếu Niên Thần Vương Nhất Thống Tiên Môn tên là Tựa Như Chó Cũng Phong Lưu, giang hồ gọi một tiếng Cẩu Tiêu Sái.
Dư Thanh Đường nhớ rõ cái tên ấy đến vậy, cũng vì sau này tên này còn lấy bút danh của chính mình ra để phá truyện. Cậu nhớ rõ lúc đó mình đọc tới mà như nuốt nhầm cục đá, nghẹn muốn chết.
Khi đang mải suy đoán hướng phát triển tiếp theo, Ôn Như Băng bỗng quay đầu lại nhìn cậu, mỉm cười ôn hòa: "Dư cô nương."
"Ờ?" Dư Thanh Đường lập tức xua tay, "Không cần cảm ơn, ngươi nói nhiều lần rồi."
Ôn Như Băng bật cười: "Được, vậy lần này ta không cảm tạ nữa."
Hắn chân thành dặn dò: "Nhưng vẫn phải khuyên một câu, tuy cô nương đã kết Kim Đan, nhưng tu vi vẫn còn non nớt. Nhất là trong Đại hội Kim Đan, các thiên tài kiêu ngạo chỉ mong khiêu chiến cường giả, nên chưa chắc đã để mắt tới cô. Nhưng bên ngoài Cổ Học Phủ, kẻ bắt nạt kẻ yếu thì có vô số."
"Cô nương thân mang tuyệt kỹ, lại dung mạo xuất chúng, nếu không tinh tiến tu hành, e rằng sau này..."
Hắn vừa nói vừa bày ra dáng vẻ ta vì ngươi mà lo lắng, chân thành khuyên bảo. Dư Thanh Đường vừa gật đầu như gà mổ thóc, vừa âm thầm kéo tay áo Diệp Thần Diễm ra hiệu mau cứu mạng.
"Khụ!" Diệp Thần Diễm khẽ cười ngắt lời: "Đại sư huynh, người có chí riêng, chuyện tranh cường háo thắng cứ để cho kẻ thích tranh cường háo thắng đi."
Ôn Như Băng cau mày: "Dù nàng không thích tranh thắng, nếu bị gây sự thì đối phó thế nào?"
Dư Thanh Đường ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng lặng lẽ gào thét trong cái thời đại ai ai cũng muốn thành tiên, muốn làm bá chủ một phương này, ta biết ăn nói thế nào cho ngươi hiểu ta chỉ muốn làm một con cá mặn vô danh nơi núi rừng đây.
"Phải phải phải." Diệp Thần Diễm gật đầu cho có lệ, đồng thời trao đổi ánh mắt ra hiệu với Dư Thanh Đường, "Tóm lại giờ mọi người đều bình an, vậy chúng ta xin phép đi trước"
Dư Thanh Đường hiểu ý, len lén xoay người cùng hắn chuồn đi. Ai ngờ bỗng có một đôi tay từ bên hông chồm tới, kéo cả hai lại.
Lý Linh Nhi chen giữa họ: "Ta đi với các ngươi"
Diệp Thần Diễm gỡ tay cô khỏi Dư Thanh Đường: "Ngươi đi theo Đại sư huynh."
"Không được!" Lý Linh Nhi khoanh tay trước ngực, "Nàng ấy vừa rồi giúp Đại sư huynh rất nhiều, ta phải tìm cơ hội báo ân!"
Nàng vung tay mạnh mẽ: "Yên tâm, sau này ta cũng che chở cho ngươi"
Dư Thanh Đường chớp mắt.
Diệp Thần Diễm cười cười, kéo Lý Linh Nhi sang một bên, cúi đầu thì thầm:
"Muội muốn ta nói thẳng không? Không rảnh chơi với muội, tránh ra chút."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!