Chương 34: Khai lò

Xích Diễm Thiên nén một hơi, hùng hổ đi đầu.

Luyện khí sở đã lâu không có người lui tới, phảng phất mang theo mấy phần hoang tàn tĩnh mịch, nhưng bầu không khí ấy rất nhanh bị Xích Diễm Thiên phá vỡ.

Y bất ngờ nhào đến trước đài, run rẩy hai tay nâng một nắm đất hình thù kỳ lạ, lắp bắp nói: "Đây là, đây là..."

Dư Thanh Đường ghé mắt nhìn, trong lòng hoài nghi y có phải trúng ảo giác rồi không, thấy đồ vật khác với mình chăng.

Bằng không thì cái nắm đất sét hình dạng kỳ quái này, nhìn thế nào cũng không giống báu vật.

"Đây là phôi thai pháp khí" Xích Diễm Thiên sợ người khác không hiểu, tay chân loạn xạ minh họa, "Luyện khí sư trước khi khai lò đều phải chế tạo phôi thai pháp khí, lúc này chưa thêm vào bất cứ thiên tài địa bảo nào, chỉ chứa đựng ý tưởng nguyên sơ nhất của luyện khí sư"

Diệp Thần Diễm nhướng mày: "Thế ngươi đang cầm là phôi của thứ gì?"

Xích Diễm Thiên: "Ờm..."

Diệp Thần Diễm hơi nâng cằm, trong mắt hiện rõ ý cười: "Ồ..."

Xích Diễm Thiên đang định nổi giận thì Dư Thanh Đường đã đưa tay bịt miệng Diệp Thần Diễm, dỗ dành: "Biết đâu đây là pháp khí thất truyền, hoặc do thời gian quá lâu nên biến dạng, nhất thời nhận không ra cũng là chuyện thường."

Ánh mắt Xích Diễm Thiên nhìn cậu mang theo vài phần tán thưởng: "Ngươi cũng có chút nhãn lực đấy"

Dư Thanh Đường vỗ về: "Bên kia còn mấy cái phôi nữa, ngươi qua xem thêm đi."

Xích Diễm Thiên hớn hở chạy đi.

Diệp Thần Diễm bị cậu bịt miệng, ngoan ngoãn không phát ra tiếng, chỉ là ánh mắt vẫn sáng rực, liếc nhìn tay cậu ra hiệu buông ra.

"Nàng cũng khéo dỗ người thật." Diệp Thần Diễm nghiêng đầu nhìn phôi khí một cái, rồi lười nhác thu ánh mắt lại.

"Chứ sao." Dư Thanh Đường không chút để tâm đến ẩn ý trong lời hắn, thở dài sâu sắc, "Mấy vị công tử các ngươi có thể bớt ngày ngày đánh đánh giết giết không"

Vừa dứt lời, cậu khựng lại, sắc mặt hoảng hốt, xoay người vỗ vỗ mặt mình.

Hỏng rồi, nhập vai quá sâu, lỡ miệng buột ra "công tử các ngươi" rồi.

Sau Đại hội Kim Đan phải nhanh chóng đổi lại y phục nam, không thì khéo có di chứng.

Ánh mắt Dư Thanh Đường kiên định, trong lòng dâng lên cảm giác nguy cơ khó hiểu.

Xích Diễm Thiên phấn khởi nhảy nhót, đi một vòng quanh đại sảnh sở luyện khí, sau đó chau mày quay lại.

"Sao vậy?" Diệp Thần Diễm nhướng mày, "Không nhìn ra được phôi nào là gì à?"

"Không đến nỗi, vẫn có mấy cái bảo tồn khá tốt, có thể nhìn ra ý tưởng luyện khí ban đầu, ta đã thu lại rồi." Xích Diễm Thiên chẳng buồn giấu giếm chuyện có thu hoạch, khoanh tay trước ngực, mặt mũi cau có, "Chỉ là cảm thấy kỳ lạ, không rõ rốt cuộc năm đó ở Văn Thánh học phủ đã xảy ra chuyện gì."

"Từ dấu vết còn sót lại thì nơi này từng rất phồn thịnh, ít nhất có cả trăm luyện khí sư, chưa kể đệ tử đến nghiên cứu ra vào tấp nập, nghĩ thôi cũng thấy náo nhiệt."

Xích Diễm Thiên ngẩng đầu, như thể xuyên qua dòng chảy thời gian, nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt, tiếng kim thiết leng keng vang dội ngày xưa, càng khiến lòng thêm tiếc nuối, "Tất cả vật dụng đều vứt ngổn ngang, nếu không gặp tình huống khẩn cấp, luyện khí sư tuyệt đối không thể đang rèn dở pháp khí mà ném vào nước sắt bỏ đi."

"Rốt cuộc khi đó đã xảy ra chuyện gì khẩn cấp đến thế?"

"Ta cũng không biết." Dư Thanh Đường ngẩng đầu theo hắn, đáp rất thật lòng.

Thật sự là không biết.

Cậu khi xưa cố chấp đọc hết quyển sách này, cũng vì thấy cốt truyện khá hấp dẫn, giai đoạn đầu còn chôn rất nhiều manh mối, nhìn có vẻ hứa hẹn lắm.

Ai ngờ đâu, có mấy cái manh mối chôn một lần là chôn tận đời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!