Chương 33: Sở luyện khí

Xích Diễm Tê Ngưu còn chưa kịp phát lực thì đã bị hất ngửa xuống đất lần nữa. Diệp Thần Diễm dùng tay giữ đầu nó, mũi thương chĩa thẳng vào cổ, nở một nụ cười hiểm ác: "Không được động đậy."

Nói vậy nhưng không phải với Xích Diễm Tê Ngưu đâu, mà là với Xích Diễm Thiên.

Dư Thanh Đường đi theo cáo mượn oai hùm, hùng hổ nói: "Nghe thấy không? Không được động đậy, không thì tao chém chết mày, con bò nhỏ"

Xích Diễm Thiên cầm hai thanh trường đao bốc cháy rụng rời cả tay, ngẩng đầu lên hét to: "A a a, tức chết ta rồi"

Dư Thanh Đường tưởng y sẽ không màng tất cả mà bất ngờ tấn công, chuẩn bị quay đầu chạy. Ai dè y quay người, múa đôi đao chém thẳng vào ngọn núi bên cạnh, cả ngọn núi như bị ai cắn mất một miếng lớn.

Dư Thanh Đường: "......"

Cũng nghệ thuật phết, sau này truyền nhân nhìn cảnh này còn có thể dựng thành chuyện thần tiên giao đấu ly kỳ.

Xích Diễm Thiên phá nát gần nửa ngọn núi, cuối cùng cũng tạm nguôi giận, đỏ cả mắt hỏi: "Rốt cuộc các ngươi muốn làm gì"

"Đánh nhau mà không ra trò, các người tới đây rốt cuộc để làm gì"

"Ai không đánh nghiêm túc?" Diệp Thần Diễm nhướng mày.

"Ngươi cùng với hắn đánh nhau mà" Dư Thanh Đường chỉ vào bọn họ rồi lại chỉ sang Xích Diễm Tê Giác đang nằm ngửa bốn chân trên mặt đất, "Nhưng nó không được đụng tới ta."

Xích Diễm Thiên nghiến răng nghiến lợi: "Tại sao!"

Dư Thanh Đường đứng bên cạnh Diệp Thần Diễm, khí thế ngạo nghễ: "Chính bởi vì con bò nhỏ của ngươi trong tay chúng ta"

"Nó là yêu thú tọa kỵ của ta" Xích Diễm Thiên nghênh ngang: "Ta và nó cùng chiến đấu là chuyện đương nhiên, ta nuôi nó là để làm trợ lực lớn kia mà"

Dư Thanh Đường khuyên nhủ: "Nuôi con đâu thể quá tính toán lợi ích như vậy."

Xích Diễm Thiên hộc máu mắng: "Cái quái gì thế này?"

Dư Thanh Đường còn định nói thêm mấy câu, Diệp Thần Diễm bỗng nhiên buông tay, ném Xích Diễm Tê Ngưu về phía Xích Diễm Thiên.

Xích Diễm Thiên một tay đỡ được, bị đẩy lùi vài bước nhưng vẫn ôm chặt bảo bối trọng lượng kinh người của mình.

Xích Diễm Thiên nhướng mày hỏi: "Ý của ngươi là sao?"

"Ngươi muốn mang nó đi cũng được." Diệp Thần Diễm xoay cổ tay hoạt động, "Hai đánh hai."

Hắn quay lại, tươi cười vỗ đầu Dư Thanh Đường: "Giúp ta hỗ trợ trận hình."

Nói xong, một bước xông lên, thương dài rời tay.

Dư Thanh Đường kêu lên: "Này"

Ít ra cũng hỏi ý kiến ta chứ.

Cậu chua chát từ chiếc nhẫn chứa đồ lôi ra cây đàn trong trận đấu này, hắn với con bò nhỏ của mình coi như ngang hàng.

Nhưng đánh đơn độc cậu cũng chưa chắc đánh lại con bò, cũng không nói ai thiệt hơn ai.

Dư Thanh Đường bỏ viên hồi linh đan vào miệng, lẩm bẩm thúc giục: "Đánh nhanh lên đi"

Ta chịu không nổi lâu đâu.

Diệp Thần Diễm không quay đầu lại, khí thế hừng hực: "Ba chiêu"

Xích Diễm Thiên cưỡi trên Xích Diễm Tê Ngưu, tựa chiếc chiến xa bốc cháy: "Chết đi"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!