Đằng sau đám đông không xa, Kim Dương Tử cụp mắt, lạnh lùng hừ một tiếng: "Diệp Thần Diễm."
"Đừng vội." Sau lưng y, một đạo sĩ áo vàng khuyên nhủ, "Hắn chẳng qua đang kiêu ngạo nhất thời, bên Quy Nhất Tông vẫn nên để..."
Ánh mắt hắn liếc về phía chúng đệ tử Quy Nhất Tông, cuối cùng rõ ràng dừng lại trên người Ôn Như Băng.
"Hừ." Kim Dương Tử vẻ mặt lạnh nhạt, như đang nhìn kiến hôi, "Chỉ là hạng tầm nhìn thiển cận."
Dư Thanh Đường còn chưa kịp nói lời nào, đã bị Diệp Thần Diễm kéo chạy mất dép.
Đến khi hoàn hồn, cậu nheo mắt nhìn Diệp Thần Diễm: "Không ngờ ngươi diễn cũng ra trò đấy"
Diệp Thần Diễm hơi khựng lại, sau đó chống cằm cười toe: "Cũng không hẳn đâu, nàng thật sự bị dọa mà."
Hắn thở dài: "Nàng không biết đâu, Đại sư huynh đối xử với ta rất tốt, ta không thể thất lễ với huynh ấy. Nhưng huynh ấy thực sự rất lắm lời, trẻ tuổi mà nói còn nhiều hơn cả sư phụ ta."
Dư Thanh Đường không khỏi kính nể, sư tôn còn ít lời hơn y? Thế thì đúng là miệng không nghỉ rồi.
Cậu lắc đầu, đưa hồ lô trả lại: "Này."
Diệp Thần Diễm nhướng mày, nhìn hồ lô rồi lại nhìn cậu.
Hai người trừng mắt nhìn nhau một lúc, cuối cùng Diệp Thần Diễm thở dài, vẻ mặt như thất vọng tận đáy lòng, ngồi khoanh chân, nói đầy bất đắc dĩ: "Nàng sao lại không hiểu thế nhỉ, ngốc quá."
"Đây là cho nàng đó."
"Hả?" Dư Thanh Đường ngẩn ra, có chút luống cuống, "Cho ta? Cho hết à?"
"Ừ." Diệp Thần Diễm xoay người tựa vào linh chu, "Ta ngâm rồi, nàng chưa, tất nhiên là phải cho nàng."
Hắn cười nói: "Yên tâm, lấy từ đầu rồng phun nước, đám linh dịch này chưa ai động vào đâu, người sạch sẽ cũng yên tâm mà ngâm."
"Nhưng nhiều như vậy..." Dư Thanh Đường há miệng, vẽ một vòng tròn to, "Đủ để ngâm cho ta nở phì ra luôn! Ta cần gì nhiều thế."
Cậu đẩy hồ lô về phía hắn: "Ngươi, ngươi muốn cho thì chia cho ta một ít thôi là được rồi, không dùng thì cũng mang về Quy Nhất Tông chứ."
"Quy Nhất Tông ấy à, ta để bọn họ tự lo đi cướp rồi." Diệp Thần Diễm cười híp mắt, nhét hồ lô vào ngực cậu, "Cái này, cho nàng."
"Nàng dùng không hết thì mang về Biệt Hạc Môn đi, ngũ sư huynh nàng chẳng phải nói bọn nàng chưa ai từng thấy linh dịch à?"
Dư Thanh Đường nhìn hắn bằng ánh mắt long lanh như chó con.
"Nhìn ta làm gì?" Diệp Thần Diễm xoay đầu cậu lại, "Nhìn xuống dưới, quan sát kỹ xem có thiên tài địa bảo gì không, chúng ta chia đôi."
Trong Cổ Học Phủ mỗi lần mở ra đều khác nhau, lần này sau Hóa Long Trì là một vùng đất hoang, giữa không trung có vô số pháp bảo phát sáng bay lơ lửng.
Có cái ánh sáng nhạt như sắp hỏng, có cái ẩn ẩn sáng lên, hiển nhiên vẫn còn dùng được.
Diệp Thần Diễm tiện tay nhặt một cành cây ngọc phát sáng nhè nhẹ, nhưng vừa rơi vào tay đã tan thành bụi, theo gió bay đi rõ ràng đã bị phong hóa từ đời nào.
Diệp Thần Diễm "phù" một tiếng thổi sạch tro bụi trên tay, như có điều suy nghĩ: "Xem ra mấy thứ chúng ta nhìn thấy, chưa chắc là trạng thái thật, có thể là tương lai hoặc quá khứ của chúng."
"Muốn nhặt được thứ dùng được, xem ra phải dựa vào vận khí."
Hắn hứng thú hỏi Dư Thanh Đường: "Nàng thấy nên nhặt cái nào?"
Hỏi đúng người rồi đấy.
Vận khí chưa chắc tốt, nhưng ta đọc kịch bản rồi mà!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!