Chương 31: Linh Dịch

"Khụ." Diệp Thần Diễm khẽ ho một tiếng, ánh mắt lướt qua nét cười, ghé sát tai Dư Thanh Đường thì thầm: "Nàng..."

Dư Thanh Đường vẻ mặt chính khí lùi về sau một bước: "Ta không đi đâu."

Diệp Thần Diễm nhướng mày, có chút bất ngờ: "Không đi?"

"Không tắm nữa." Dư Thanh Đường mặt mũi như đã buông bỏ hồng trần, "Ta... cái đó... ta mắc bệnh sạch sẽ, không thể tắm chung với người khác."

Diệp Thần Diễm cố ý hỏi: "Dù là tiên tử?"

"Đúng." Dư Thanh Đường ánh mắt kiên định, "Cái đó cũng là một phần đạo tâm của ta"

Dù sao cũng là thế giới tu tiên, đạo tâm thứ này có thể so với cơ học lượng tử, có thể dùng cho mọi tình huống.

Còn đột phá hay không, cậu thật sự cũng không quá quan tâm. Lỡ đâu vận số tới, kết anh trong Cảnh Cổ Học Phủ, rồi còn phải đối mặt với việc khai thật với Long Ngạo Thiên, lại bị bắt lên đài luận võ thì phiền phức.

"Chậc." Diệp Thần Diễm làm bộ tiếc nuối thở dài, "Nếu vậy, không thể miễn cưỡng."

Hắn bất ngờ kéo lấy tay Dư Thanh Đường, cười khẽ một tiếng: "Yên tâm, chờ ta."

Dư Thanh Đường nghi hoặc quay đầu: "Hả?"

"Không có gì." Diệp Thần Diễm cười ranh mãnh, "Ta nói là không được lén nhìn."

Dư Thanh Đường giật mình: "Cái gì"

Phong cách Tùy Tiện Phong các ngươi thật đúng là không biết xấu hổ

Diệp Thần Diễm vừa cười vừa bước vào màn sương mù bên trái.

Dư Thanh Đường một mình bước lên đại đạo giữa Hóa Long Trì, nhàm chán khoanh chân ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn bảng Phi Tiên trên trời.

Thật ra không tắm cũng có cái hay.

Mọi người đều tắm, chỉ mình cậu không tắm, vậy thì sau này cậu xếp hạng cuối cũng là điều vô cùng hợp lý.

Dư Thanh Đường nhanh chóng điều chỉnh tâm thái, ngồi đó đợi xem một màn xuất thủy đồ long náo nhiệt.

Bên trong màn sương mù mờ ảo, Hóa Long Trì quả nhiên khác biệt.

Nơi này không phải một cái hồ nước lớn đơn thuần, mà là từng tầng bậc nước như đài phun càng lên cao, linh dịch càng nồng đậm, uy áp càng mạnh, lợi ích cũng càng lớn.

Gặp kẻ thiếu đạo đức còn có thể bị ép phải tắm lại nước người ta đã dùng rồi.

Tiêu Thư Sinh dùng quạt che mặt, mặt mày ủ ê: "Không ngờ lại nhanh đến mức phải cùng chư vị huynh đài tương kiến như thế này..."

Lời còn chưa dứt, trước mắt đã bắn lên một cột nước khổng lồ. Thánh tử Xích Diễm Thiên của Thiên Hỏa Giáo với mái tóc đỏ rực, tr*n tr** nhảy vào nước, khoe cơ bắp, liếc hắn khinh thường: "Lề mề."

Tiêu Thư Sinh nhắm mắt: "Huynh đài cái mông của huynh đài... làm ơn mặc quần đi được không"

Kim Dương Tử hừ lạnh một tiếng, chẳng buồn c** đ*, phi thân lên tầng hai, rõ ràng không muốn dính nước tầng dưới chút nào.

Xích Diễm Thiên thấy vậy cũng không chịu kém, hô lớn: "Kim Dương Tử ngươi trông còn nữ tính hơn cả nữ nhân, mau lên đi Tiêu Thư Sinh"

Kim Dương Tử hừ một tiếng, phóng ra một vòng sáng kim sắc, suýt nữa cắt vào đầu Xích Diễm Thiên.

Xích Diễm Thiên hứng thú: "Muốn đánh nhau à?"

Kim Dương Tử mắt nhắm nghiền, mặt mày âm trầm. Hắn vốn có tướng mạo nam nữ khó phân, nhất là điểm chu sa giữa mày, tựa như hóa thân Quan Âm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!