Chương 30: Hóa Long Trì

Dư Thanh Đường vừa buộc xong sợi dây đỏ, trên không trung liền có người hô lớn: "Cửa mở rồi!"

Cậu ngẩng đầu theo đám đông, quả nhiên thấy giữa trời mây mù cuồn cuộn, kim quang rực rỡ, cửa chính của học phủ như mang theo khí tức ngàn năm, chầm chậm hé mở trước mặt mọi người.

Các môn phái treo lơ lửng giữa không trung đều rúng động, âm thầm đánh giá lẫn nhau, không khí có chút kỳ quái nhưng lại vi diệu. Nhìn kỹ mới thấy, vị trí đứng của bọn họ cũng ẩn chứa huyền cơ.

Mật Tông ở chính giữa, Tứ Quý Thư Viện được đồn là một nhánh truyền thừa của Văn Thánh Học Phủ thời Thái Cổ, nên cùng tông chủ Đông đạo là Quy Nhất Tông đứng hai bên Mật Tông.

Sau đó mới đến các môn phái lớn khắp Cửu Châu lần lượt đứng thành hàng, mỗi phái tự quan sát nhau, thi lễ chào hỏi.

Thánh nữ Mật Tông nói gì đó với lão nhân bên cạnh, chỉ thấy ông ta mỉm cười gật đầu, bước lên một bước. Giọng nói tuy không lớn, nhưng lại vang vọng bên tai từng người một:

"Ngàn năm trước, Văn Thánh Học Phủ bỗng một đêm rời khỏi Thanh Châu bay lên trời cao, từ đó học phủ và bao nhiêu đại năng, thiên kiêu trong phủ đều mất tích."

"Mỗi lần tròn một Giáp Tý, học phủ sẽ hé lộ một góc, chỉ cho phép tu sĩ dưới trăm tuổi, tu vi Kim Đan trở xuống tiến vào, tự tìm cơ duyên."

"Chư vị tiền bối Văn Thánh Học Phủ thấy thiếu niên anh kiệt thiên hạ tụ hội nơi đây, ắt hẳn cũng sẽ an lòng."

Dư Thanh Đường ngẩng cổ nhìn, trong khoảnh khắc bỗng ảo giác như đang nghe lãnh đạo phát biểu trước giờ khai mạc đại hội thể thao. Cậu lặng lẽ quay đầu, nhắc nhở Diệp Thần Diễm:

"Ngươi nhìn thánh nữ Mật Tông kia đi."

Diệp Thần Diễm liếc mắt: "Nhìn rồi, sao?"

Dư Thanh Đường ẩn ý: "Ngươi có cảm thấy hơi quen mắt không?"

Diệp Thần Diễm biểu cảm kỳ quái: "Nàng ấy che kín như vậy, nàng nhìn kiểu gì mà thấy quen?"

Dư Thanh Đường trừng to mắt trong nguyên tác chẳng phải ngươi liếc một cái đã nhận ra sao. Dù cốt truyện có đổi, mắt ngươi cũng đâu thể mù chứ!

Cậu nắm lấy vai Diệp Thần Diễm, giọng thâm trầm: "Ngươi thử nhìn kỹ lại đi."

"Ngẫm lại đi, năm đó ở hậu sơn Vạn Tiên Các, ngoài ta ra, ngươi còn gặp ai nữa không?"

"À" Diệp Thần Diễm cuối cùng cũng lộ vẻ bừng tỉnh đại ngộ, "Sau khi nàng rời đi, có một nữ tu mang Thiểm Điện trả cho ta."

Dư Thanh Đường hít sâu một ngụm khí lạnh: "Một nữ tu? Ngươi..."

Ngươi gọi nữ chính là "một nữ tu" đó hả!?

Tuy cậu nhìn không vừa mắt cái kiểu Long Ngạo Thiên mở hậu cung tứ phía, nhưng cũng đâu có định để hắn độc thân đến chết, vẫn còn đang muốn tác hợp hắn với CP chính thánh nữ Mật Tông kia cơ mà!

Nhưng tình tiết này...

Dư Thanh Đường nhìn Diệp Thần Diễm bằng ánh mắt phức tạp. Cậu bắt đầu hoài nghi cái thiên thạch rơi trúng gây ra hậu quả lớn nhất chính là đập bể hết tuyến tình cảm của hắn.

"Sau đó ta còn gặp mấy nữ tu nữa." Diệp Thần Diễm nháy mắt với cậu, "Suýt nữa bị coi là kẻ háo sắc rồi bị bắt, may mà các vị tiên tử đều có lòng từ bi, nhìn ta không giống người xấu"

Dư Thanh Đường: "..."

Không phải nói rồi sao, nếu còn dám trêu hoa ghẹo nguyệt thì sẽ cho ngươi què chân thứ ba. Các vị tiên tử, đừng có mà tiêu chuẩn kép như vậy chứ.

"Ta vốn định hỏi họ về thân thế của nàng." Diệp Thần Diễm xoay người lại, "Nhưng lại nghĩ, nếu để họ biết nàng gặp ta mà không nói, e là sẽ làm khó nàng, nên ta không hé lời nào."

Hắn ghé sát, mỉm cười: "May mà cuối cùng vẫn tìm được rồi."

Dư Thanh Đường đưa tay che ngực.

Diệp Thần Diễm lo lắng: "Nàng sao thế?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!