Thiếu niên trước mặt một bộ ngây thơ thuần khiết, nếu không phải Dư Thanh Đường đã sớm biết hắn là Long Ngạo Thiên, suýt chút nữa đã bị gương mặt vô hại như mèo con kia làm cho ngây người. Cậu vội vàng lắc đầu lấy lại tỉnh táo, vén váy xoay người bỏ chạy.
"Tiên tử!"
Phía sau, Diệp Thần Diễm dường như còn nói gì đó, nhưng Dư Thanh Đường chẳng dám nghe, tăng tốc chạy như bay, suýt thì tông thẳng vào một cô gái đang rẽ sang khúc cua.
"Xin lỗi!" Cậu phanh lại, đưa tay đỡ nàng, vừa đối diện ánh mắt thì sửng sốt thiếu nữ trước mặt còn nhỏ tuổi, trên mặt mang Mạng sa hồng mỏng¹, chỉ để lộ đôi mắt, nhưng đã lộ ra tư sắc khuynh thành.
Chẳng lẽ... chính là người đó?
"Chít!"
Trong lòng thiếu nữ chui ra một sinh vật lông xù, Dư Thanh Đường theo phản xạ cúi đầu trông giống như... một con chồn.
Thiếu nữ luống cuống định nhét nó lại vào lòng, nhưng thất bại.
Dư Thanh Đường thử gọi một tiếng: "Thiểm Điện?"
"Chít chít!"
Chồn tuyết hưng phấn mà thò đầu ra, thoạt nhìn thậm chí muốn chui vào lòng cậu.
Thiếu nữ sửng sốt, ngẩng đầu hỏi: "Là ngươi nuôi nó à?"
"À không ." Dư Thanh Đường mặt lạnh như tiền đè lại con chồn đang phấn khích, giơ tay chỉ về phía sau núi, "Ta vừa thấy có người đang tìm nó, bên kia kìa."
Nếu Thiểm Điện ở đây, thì cô gái trước mặt tám chín phần mười chính là bạch nguyệt quang chân chính trong truyền thuyết, nữ chính được định sẵn của Long Ngạo Thiên Thánh nữ Mật Tông Cơ Như Tuyết.
Không thể nhầm được, vì tại đây chỉ có mỗi nàng ấy đeo khẩu tra... ờ không khăn che mặt .
Cơ Như Tuyết mỉm cười dịu dàng, ánh mắt khiến Dư Thanh Đường suýt bị chao đảo. Nàng cúi người hành lễ, gió thoảng qua mang theo hương thơm nhàn nhạt cùng một câu "Đa tạ", rồi như gió thoảng rời đi.
Dư Thanh Đường nhìn theo bóng nàng đi về phía sau núi, hai tay chắp sau lưng, trong lòng thầm nghĩ đúng là xứng đôi thật, hai người đứng chung một chỗ, chẳng khác nào Kim Đồng Ngọc Nữ.
Chỉ tiếc là... nghĩ tới cái đường tình duyên vòng vèo của Long Ngạo Thiên. Cậu bĩu môi, quay đầu rảo bước quay lại Thôi thôi, liên quan gì đến một vai quần chúng như mình.
Tuy có một vài "lỗi nhỏ" ngoài ý muốn, nhưng cốt truyện chính vẫn đang đi đúng hướng. Nam nữ chính cuối cùng cũng đã gặp nhau, vậy chút sai lệch lúc đầu chắc không sao... nhỉ?
Dư Thanh Đường chột dạ gãi cằm, thò đầu ngắm mình dưới mặt hồ tuy trông cậu cũng được xem là tiểu mỹ nhân thanh lãnh, nhưng sao có thể sánh với "thiên hạ đệ nhất mỹ nhân" mà tác giả dốc lòng tạo ra chứ. Chắc Long Ngạo Thiên không đến mức nhớ mãi không quên đâu ha...
Còn chuyện ai đến trước ai đến sau?
Trước khi gặp được nữ chính, Long Ngạo Thiên bên cạnh cũng không thiếu mấy kiểu nhân vật như tiểu sư muội ngây thơ, đại sư tỷ ôn nhu, hay sư thúc phong tình. Với cái nhân phẩm từng phá của như hắn, chắc không vấn đề gì.
Nghĩ vậy, Dư Thanh Đường cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Nói trắng ra, cậu chẳng qua chỉ là cá lọt lưới trong cái hồ hậu cung thôi, không tạo ra ảnh hưởng gì lớn đâu.
Dù gì thì Long Ngạo Thiên mà! Trung thủy á? Không tồn tại. Cậu bĩu môi, quyết định rời khỏi sau núi ngay và luôn. Tay cầm khay điểm tâm đã ăn sạch, Dư Thanh Đường lén quay lại hiện trường đại hội.
Đại sư tỷ của cậu đã rời khỏi bàn đấu, mặt mày xám xịt ngồi một bên ghế, trông như vừa mất hết hy vọng sống.
Dư Thanh Đường chớp mắt, hỏi đầy ẩn ý: "Thua rồi à?"
Đại sư tỷ ôm mặt: "Hu hu."
Mệnh Tiên cười tủm tỉm: "Một ăn ba."
"Ngươi gian lận!" Đại sư tỷ đập đùi bành bạch, mặt đỏ bừng vì tức, "Chơi bài mà còn coi quẻ, ai chịu được!"
"Đó là bản lĩnh sở trường của ta, không dùng thì uổng." Mệnh Tiên đắc ý phất phất mảnh bài trên tay, bên dưới còn ghi một con số
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!