Diệp Thần Diễm quả nhiên là thể chất Long Ngạo Thiên, mới thượng hỏa hôm trước, hôm sau đã lại khôi phục như thường.
Nhưng Dư Thanh Đường vẫn giữ lời, gảy cho y Thanh tâm khúc, lại tiện thể tặng thêm một bản Liên trì nguyệt sắc.
Về việc này, đồng chí tiểu Diệp chỉ bình luận: "Mới mẻ, sinh động."
Không hề nói là hay.
Hứ, đúng là tu sĩ nhàm chán.
Dư Thanh Đường ôm nỗi cô đơn như Bá Nha kiếm hoài không được Tử Kỳ tri âm, bế đàn ra khỏi phòng, không ngờ bị tiểu nhị mặt tươi như hoa chặn ngay trước cửa.
Dư Thanh Đường hơi chột dạ. Tuy giờ là ban ngày, nhưng tiếng đàn của cậu vang xa lắm, chẳng lẽ vẫn bị chê là làm ồn?
Cậu vội cúi đầu nhận lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi, đã làm phiền mọi người..."
Tiểu nhị cũng gần như cùng lúc cúi đầu: "Xin lỗi, xin lỗi, làm phiền cô nương rồi..."
"A?" Hai người đồng thời ngẩng đầu, cùng kinh ngạc.
Diệp Thần Diễm chen vào giữa, hỏi: "Có chuyện gì?"
"À là thế này." Tiểu nhị vội nở nụ cười, "Tiếng đàn của tiên tử thực sự phi phàm, vang khắp cả tiệm, khiến không ít người dừng chân lắng nghe. Ngài nhìn xem dưới lầu kìa, quán nhỏ chúng tôi cũng nhờ phúc đức, hôm nay khách tới đông như đi trẩy hội."
Dư Thanh Đường lén thò đầu ra nhìn. Hôm nay trong khách đ**m còn náo nhiệt hơn cả Đăng Tiên Lâu, chật kín tu sĩ, mà ai nấy như cá mòi trong hộp, ngửa cổ nhìn lên.
Dư Thanh Đường vừa hé đôi mắt, dưới lầu đã có người đứng dậy ôm quyền hướng lên lầu, nhiệt tình hệt như fan cuồng gặp minh tinh.
Diệp Thần Diễm lập tức túm cổ áo kéo cậu lại: "Đừng để lộ mặt, không an toàn."
Dư Thanh Đường rất biết nghe lời, rụt luôn về sau lưng y.
"Không ít người nói, tiếng đàn của tiên tử có hiệu quả kỳ diệu, khiến người ta tâm bình khí hòa, ngay cả tu hành cũng thuận hơn." Tiểu nhị cẩn thận quan sát sắc mặt Diệp Thần Diễm, hết lời khen ngợi. "Đại hội Kim Đan sắp diễn ra, nhiều người trong lòng xao động, đều muốn mời tiên tử gảy thêm một khúc."
Nói tới đây, hắn cũng hơi lo.
Mấy hôm nay, tu sĩ từ khắp nơi trong Cửu Châu tụ hội về Thanh Châu, ai nấy đều là thiên chi kiêu tử, tính khí cao ngạo. Gặp người xấu tính, đừng nói gảy đàn, đến gặp mặt cũng bị đuổi. Nhưng dưới lầu nhiều người quá, hắn cũng không dám đắc tội, chỉ có thể cắn răng cầu xin.
"Ta cũng đã nói rồi, tiên tử là khách quý của tiệm ta, lại là thiên kiêu của đại môn đại phái, đâu phải người ti tiện như ta có thể mời nổi. Nhưng cũng là tình thế bất đắc dĩ..."
Hắn lặng lẽ chuẩn bị xoay người chạy, rụt rè bổ sung: "Tiểu nhân tuyệt đối không có ý mạo phạm."
Dư Thanh Đường: "..."
Cậu nghe ra rồi, một đoạn ngắn thế mà toàn là mùi cầu sống sót.
Cậu thầm đồng cảm, ngoảnh lại hỏi Diệp Thần Diễm: "Gảy không?"
"Không." Diệp Thần Diễm khoanh tay, sắc mặt chẳng vui. Nhưng vừa nhìn thấy biểu cảm của Dư Thanh Đường, lại thở dài: "Thôi, tùy nàng."
Dư Thanh Đường ra vẻ thương lượng: "Ta thấy ấy mà, gảy một bản Thanh tâm khúc cũng chẳng tốn công gì, lại kết thêm thiện duyên."
"Chủ yếu là bọn họ đông quá. Dĩ nhiên không phải ta nghĩ ngươi không trụ nổi, chỉ là thấy thà ít chuyện còn hơn lắm chuyện."
Cậu mang theo khí chất cầu sinh chẳng kém gì tiểu nhị, ghé sát bên Diệp Thần Diễm, ý bảo y cúi đầu.
Diệp Thần Diễm nhướn mày nhìn cậu, ngoan ngoãn nghiêng đầu, khóe môi lộ ý cười: "Sao?"
Dư Thanh Đường nhỏ giọng thì thầm: "Nhưng ta không muốn lộ mặt. Khúc Thanh tâm này hiệu quả tốt quá, chủ yếu là do cây đàn này xịn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!