Sắc mặt kinh ngạc của Diệp Thần Diễm quá rõ ràng, Ngũ sư huynh ngượng ngùng giải thích: "Diệp công tử đừng lo, ta có mang theo y phục sạch sẽ."
"Chỉ là vừa nãy phải xuống ruộng làm việc, sợ làm bẩn áo nên mới cố ý mặc bộ đồ cũ của phàm nhân ta đi thay ngay."
Y xoay người chui lại vào gầm cầu, lát sau quả nhiên đã đổi sang một bộ trường bào sạch sẽ. Tuy không đến mức tuấn tú ngời ngời, ít nhất cũng có dáng dấp một tu sĩ.
Dư Thanh Đường nhìn mà rưng rưng cảm động, giới thiệu với Diệp Thần Diễm: "Vị này chính là Ngũ sư huynh của ta ở Biệt Hạc Môn, tên là Thân Liệt Thạch."
Cậu lại chỉ sang Diệp Thần Diễm: "Vị này là..."
"Ta biết, Diệp công tử." Thân Liệt Thạch chắp tay hành lễ, gãi đầu nói:
"Nhưng sao hai người đến sớm thế? Ta vốn định chờ đến đại hội Kim Đan mới tìm đến các ngươi."
Vừa nói, y lại định quay đầu chui vào gầm cầu, có vẻ còn muốn thay lại bộ đồ cũ.
"Khoan đã" Diệp Thần Diễm vội vã ngăn lại, "Ta đã đặt phòng trọ, Ngũ sư huynh cứ đến ở cùng chúng ta đi."
Thân Liệt Thạch giơ tay từ chối: "Không cần đâu, ở đây ta thấy cũng ổn."
Vẻ mặt y rất chân thành, hoàn toàn không cảm thấy có gì không ổn cả: "Tu sĩ khác với phàm nhân, mưa gió cũng chẳng ảnh hưởng gì. Với lại ta đã bế thực lâu rồi, ăn uống chẳng qua chỉ để chiều lòng cái miệng"
Diệp Thần Diễm nhìn Thân Liệt Thạch mà ánh mắt bỗng có chút kính nể.
Dư Thanh Đường dáng vẻ như đã quá quen, vỗ vỗ vai Ngũ sư huynh: "Nói đi, lần này huynh lại tiêu sạch linh thạch kiểu gì vậy?"
"Ta gặp được một vị cao nhân." Thân Liệt Thạch mặt đầy ngưỡng mộ, như kể chuyện kỳ tích, "Người ấy nói, ta tu đến Kim Đan viên mãn mà mãi không đột phá là vì còn chưa đủ phản phác quy chân¹."
"Cần phải vứt bỏ hết thảy vật ngoài thân, lấy thân nhập đạo, mới mong đốn ngộ mà tiến vào xuất khiếu cảnh."
Diệp Thần Diễm hơi cau mày, cảm thấy có gì đó không ổn.
Dư Thanh Đường thở dài: "Vị cao nhân đó có phải sau đó bảo huynh đưa hết linh thạch cho hắn?"
Thân Liệt Thạch ngạc nhiên: "Tiểu sư... muội, sao muội biết được?!"
Y thở dài đầy cảm khái: "Muội quả nhiên thiên tư hơn người, mới nghe đã ngộ ra rồi."
Dư Thanh Đường cười gượng hai tiếng.
Diệp Thần Diễm đỡ trán: "Thân sư huynh à, e là huynh bị lừa rồi."
Thân Liệt Thạch kiên định lắc đầu: "Không thể nào! Hắn nói rất có lý!"
Dư Thanh Đường vỗ vai Diệp Thần Diễm, ý bảo giao cho mình xử lý.
Cậu hỏi: "Cao nhân kia tu vi thế nào?"
"Kim Đan hậu kỳ."
"Vậy hắn làm sao biết cách đột phá xuất khiếu kỳ?"
Thân Liệt Thạch sững người, cuối cùng cũng phản ứng lại: "Ờ nhỉ! Chính hắn còn chưa lên được xuất khiếu kỳ! Ta bị lừa rồi!"
Dư Thanh Đường gật đầu hài lòng: "Cuối cùng cũng tỉnh ra rồi."
Diệp Thần Diễm cũng thở phào nhẹ nhõm: "Thì ra là bị lừa nên mới thê thảm vậy"
"Đúng thế." Thân Liệt Thạch gãi đầu, "Chứ ban đầu ta còn hơn hai trăm linh thạch mà."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!