Chương 23: Tự thú

"Hiểu lầm!" Diệp Thần Diễm nhanh chóng thanh minh, rồi vội vàng giới thiệu hai người với nhau: "Vị này là đại sư huynh của Quy Nhất Tông, đệ tử thân truyền của Thiên Nhất Kiếm Tôn, tên Ôn Như Băng."

Sau đó cậu chỉ sang Dư Thanh Đường: "Còn vị này, chính là người của Biệt Hạc Môn Dư Thanh Đường."

Ôn Như Băng giơ tay lên, vẻ mặt nghiêm túc: "Dù nàng là ai, ngươi cũng không thể tùy tiện ức h**p!"

Hắn hơi ngừng lại, như chợt thấy cái tên này quen tai: "Khoan đã, chẳng phải đây là người mà ngươi luôn nhắc tới sao? Vậy sao lại..."

Diệp Thần Diễm nhún vai: "Đã nói là hiểu lầm mà."

Ôn Như Băng lúc này mới quay người lại.

Dáng đứng thẳng tắp, khí chất đoan chính, tự mang chính khí ngời ngời, đúng là kiểu chính nhân quân tử mẫu mực. Hắn mang theo chút quan tâm nhìn Dư Thanh Đường: "Thật vậy sao?"

"Dư cô nương không cần e ngại, dù cô đến một mình, Quy Nhất Tông ta vẫn luôn xử sự công bằng. Nếu hắn thật sự bắt nạt cô, ta tuyệt đối sẽ không dung túng."

Dư Thanh Đường vội vàng xua tay: "Không không không, thật sự là hiểu lầm! Ta chỉ biểu diễn một chút tuyệt kỹ giữ mạng của sư môn thôi"

Ôn Như Băng nhíu mày nhẹ: "Tuyệt kỹ sư môn? Sao không ra luyện kiếm đài mà so chiêu, lại chọn nơi này?"

Diệp Thần Diễm nhịn cười: "Tất nhiên là không tiện để người khác nhìn thấy."

Dư Thanh Đường lúc này mới nhận ra có chút mất mặt, xấu hổ đưa tay gãi mũi, lí nhí phụ họa: "Ừm ừm"

Ôn Như Băng càng thêm nghi hoặc: "Tuyệt kỹ gì?"

Diệp Thần Diễm thở dài: "Đại sư huynh, huynh phải truy hỏi đến cùng sao?"

Ôn Như Băng nhíu mày: "Lòng còn nghi hoặc, tất phải hỏi cho rõ ràng."

Dư Thanh Đường trong lòng hoảng hốt nghĩ bụng, nếu sư phụ mà biết cậu đi rêu rao tuyệt kỹ của Biệt Hạc Môn khắp nơi, không biết có chạy đến Quy Nhất Tông mà đánh cậu hay không

Lòng đột nhiên trỗi dậy chút danh dự tông môn, Dư Thanh Đường lí nhí nói: "... Cầu... cầu xin tha mạng."

Không biết là Ôn Như Băng nghe không rõ, hay là không tin vào tai mình, hắn hỏi lại: "Cái gì?"

Dư Thanh Đường nhắm tịt mắt, nghĩ bụng Biệt Hạc Môn cũng chẳng còn thể diện gì nữa rồi, bèn dõng dạc hô lên: "Ta biểu diễn là tuyệt kỹ giữ mạng cầu xin tha mạng của Biệt Hạc Môn!"

Diệp Thần Diễm nhịn không nổi bật cười thành tiếng.

Ôn Như Băng liếc sang, Diệp Thần Diễm lập tức thu lại nụ cười, chắp tay hành lễ: "Sư huynh, huynh thấy rồi đó, đâu phải ta ức h**p cậu ấy."

Ôn Như Băng há miệng mấy lần mà không thốt nên lời.

Nếu lời này là đệ tử Quy Nhất Tông nói ra, hắn nhất định sẽ dạy dỗ đàng hoàng một phen, cái gì mà thà chết chứ không khuất phục, tiết khí bất khuất cơ chứ.

Nhưng trước mắt là người ngoài môn phái, hắn bụng đầy đạo lý mà không biết nên nói từ đâu, đành đứng đó trợn mắt nhìn Dư Thanh Đường, không biết nói gì.

Hắn đỏ mặt, cố nặn ra một câu: "Tuyệt kỹ của Dư cô nương bình thường đừng dùng thì hơn, thật sự là..."

Dư Thanh Đường gật đầu như giã tỏi: "Đã gọi là tuyệt kỹ rồi thì tất nhiên là đến nước cùng đường mới dùng mà!"

Ôn Như Băng bất lực lắc đầu, sau đó quay sang ôm quyền hành lễ xin lỗi Diệp Thần Diễm: "Sư đệ, là ta hiểu lầm, xin lỗi."

Diệp Thần Diễm nghiêng người né tránh, đáp lễ qua loa: "Đại sư huynh khách khí, cũng không phải chuyện gì lớn."

"Hơn nữa, bản thân ta bình thường cũng không đủ chín chắn, tự sẽ tự kiểm điểm."

Nói xong liền kéo Dư Thanh Đường định rời đi, ai ngờ Ôn Như Băng gọi với lại: "Đợi đã."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!