Trên luyện kiếm đài, Lý Tầm Chân và Diệp Thần Diễm đứng đối diện nhau.
Lý Tầm Chân sắc mặt lạnh lùng: "Trước kia ngươi cứ miệng lưỡi không ngớt nhắc đến người ta, ta còn tưởng ngươi nhỏ tuổi đã mê đắm nữ sắc, khó tránh khỏi quá mức nhẹ dạ. Không ngờ ngươi lại thật sự đưa nàng về, coi như là toàn tâm toàn ý."
Dư Thanh Đường xoa mũi, trước ánh mắt trêu ghẹo của đám người xung quanh, khó xử nhếch khóe môi, nặn ra một nụ cười lễ phép mà ngượng ngùng.
Lý Tầm Chân quay đầu liếc nhìn cậu một cái, ánh mắt mang theo chút tiếc nuối: "Đáng tiếc, tuy là Kim Đan nhưng căn cơ còn hời hợt, thực chiến thì không có kinh nghiệm. So với thiên tài các đại môn phái thì không cần nói, ngay cả Kim Đan cùng cấp bình thường cũng khó có phần thắng."
Diệp Thần Diễm nhướng mày, ánh mắt liếc về phía Dư Thanh Đường.
Dư Thanh Đường lập tức ngồi nghiêm chỉnh, cúi đầu có chút chột dạ: "Xin lỗi thầy, con tu luyện lười biếng ạ."
Lý Tầm Chân lắc đầu: "Không, tuổi này đã đến Kim Đan, nói gì cũng coi như tư chất tốt. Chỉ là môn phái ngươi suy tàn, không có tài nguyên, không có ngoại lực hỗ trợ, mới yếu nhược thế này."
Dư Thanh Đường ngoan ngoãn gật đầu như gà mổ thóc: "Dạ dạ."
Lý Tầm Chân lắc đầu bất lực: "Ta nghe nói, nếu không phải Diệp Thần Diễm đi tìm ngươi, thì ngươi còn chẳng định tham gia Đại hội Kim Đan lần này?"
Dư Thanh Đường xấu hổ xoa mũi: "Con thấy tranh cao thấp cũng chẳng có ý nghĩa gì."
Lý Tầm Chân không đồng tình cau mày, Giang Tuyết Nhu bật cười khẽ, lên tiếng hòa giải: "Sư phụ, người và người đạo tâm khác nhau, có khi chính là vì Dư sư muội xem nhẹ danh lợi, nên ngược lại đạo tâm càng kiên định."
Lý Tầm Chân nghĩ ngợi, rồi gật đầu: "Cũng đúng, là ta thấy mầm tốt thì lòng quý trọng nhân tài nổi lên thôi."
Nói xong, nàng vẫy tay với Diệp Thần Diễm, thần sắc trở lại nghiêm khắc: "Ngươi, lên đây."
"Lần này ra ngoài, tu hành có lười biếng không?"
Diệp Thần Diễm chắp tay: "Không hề."
"Tốt." Lý Tầm Chân khẽ gật đầu, "Dư Thanh Đường thực lực yếu ớt, ngươi đã nhất quyết mang nàng theo dự Đại hội Kim Đan, thì phải bảo vệ được nàng."
Diệp Thần Diễm gật đầu: "Đệ tử ghi nhớ."
"Ghi nhớ thì không đủ." Lý Tầm Chân phất tay áo, "Ngươi phải mạnh hơn cả Kim Đan thông thường."
"Lấy một địch mười, lấy một địch trăm."
Nàng đứng giữa luyện kiếm đài, theo lời nói áp lực tăng dần. Thu thủy kiếm rút ra khỏi vỏ, làn sáng nước lấp lánh cuốn theo dòng linh lực vô hình quanh quẩn cả luyện kiếm đài, nàng quát nhẹ: "Ra chiêu!"
Diệp Thần Diễm không dám khinh thường, chiến ngân thương vào tay, xông thẳng vào trận.
Dư Thanh Đường ngẩng cổ nhìn hai người tỉ thí kịch liệt, hiệu ứng ngập trời, hoa cả mắt, cảm thấy có lẽ sau này mình phải chuẩn bị một cái kính râm.
Mới Kim Đan thôi đã rực rỡ thế này, sau này chẳng phải chói đến mù mắt sao?
Quả nhiên, giữa ánh mắt sững sờ của mọi người, Diệp Thần Diễm cưỡng ép đẩy lui Thu Thủy Kiếm của Lý Tầm Chân ba thước.
Lý Linh Nhi kinh ngạc cảm thán: "Oa"
Giang Tuyết Nhu mắt lấp lánh: "Không hổ là Diệp sư đệ, Thu Thủy Kiếm của sư phụ ngoài mềm trong cứng, nổi tiếng phòng thủ mạnh mẽ. Dù đã áp chế tu vi, nhưng có thể ép sư phụ lui bước"
Lý Tầm Chân nhìn thanh kiếm trong tay, cuối cùng cũng lộ ra nụ cười, khẽ gật đầu: "Không tệ."
Diệp Thần Diễm chắp tay: "Đa tạ sư thúc chỉ giáo."
Lý Tầm Chân hỏi: "Ngươi thật sự không học kiếm?"
"Ờ" Diệp Thần Diễm xoa mũi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!