Chương 215: Phiên ngoại 4 - Hiện đại

"Chuyện gì mà thần thần bí bí vậy hả?"

Trên mắt Dư Thanh Đường bịt một dải vải, tay lần mò nắm lấy tay áo Diệp Thần Diễm, bước chậm rãi theo từng bước phía sau.

Hai người lúc này đã ở trong nước, chỉ là cậu hoàn toàn không hay biết, chẳng rõ bản thân đã đổi sang một nơi khác.

Diệp Thần Diễm liếc ra hiệu cho Phi Nham, bảo nó đừng mở miệng. Con đại hắc long thô lỗ này bị nghẹn đến khó chịu, chỉ có thể "bụp bụp bụp" phun ra một tràng bong bóng.

Dư Thanh Đường cụp tai nghiêng đầu: "Hình như có gì đó..."

"Khụ" Diệp Thần Diễm lập tức cắt ngang suy nghĩ của cậu, siết chặt tay, đánh trống lảng: "Sắp tới rồi."

"Ồ" Dư Thanh Đường lập tức phấn chấn, "Sắp có bất ngờ à?"

Ly Cơ đã đứng ngay trước mặt, nhưng cậu vẫn hoàn toàn không hay biết.

Diệp Thần Diễm đưa tay làm dấu im lặng, ra hiệu nàng đừng phát ra tiếng, tạm thời phối hợp một chút.

Trong mắt Ly Cơ lóe lên chút hứng thú, nàng khẽ gật đầu, đưa tay trao cho họ một món tròn như chiếc vòng, Diệp Thần Diễm nhỏ một giọt máu lên đó, rồi đeo vào tay Dư Thanh Đường.

Cậu lắc cổ tay: "Cái gì vậy?"

"Bảo bối." Diệp Thần Diễm khẽ cười, nhẹ kéo cậu: "Đi theo ta."

"Không phải ngươi nói tới rồi sao?" Dư Thanh Đường lầm bầm, nhưng vẫn ngoan ngoãn nắm áo hắn đi tiếp, vừa đi vừa tò mò hỏi: "Chỗ gì mà phải đi xa thế? Bình thường không phải 'vèo' một cái là tới luôn sao? Sư phụ, ngươi không định vòng đường chứ?"

Diệp Thần Diễm nhướng mày: "Ta đi vòng đường làm gì?"

Dư Thanh Đường dựng tai nghe ngóng: "Tuy ngươi không làm khó ta, nhưng ngươi dư sức làm ta tìm không ra phương hướng."

"Muốn làm ngươi mất phương hướng, cần gì vòng đường?" Diệp Thần Diễm khẽ nhướng mày, dắt cậu quay một vòng tại chỗ, cố ý chọc ghẹo: "Hướng Bắc ở đâu?"

Cậu níu tay áo hắn: "Đợi chút đã..."

Diệp Thần Diễm không nhịn được bật cười: "Đi thôi, đừng tìm hướng Bắc nữa, bước thêm một bước là tới, đừng buông tay."

Hắn siết chặt tay cậu, cùng nhau bước qua giới môn.

Cậu vẫn chưa nhận ra điều gì, chỉ cảm thấy đất trời xoay tròn, bản năng siết chặt tay Diệp Thần Diễm.

Ngay khoảnh khắc cơn choáng váng tan biến, cậu liền cảm giác như vừa bị hắn kéo ra khỏi một nơi nào đó, lầm bầm: "Tới đâu vậy? Sao cửa hẹp thế?"

"Có thể tháo"

Cậu bỗng nghe thấy một chuỗi bước chân lẹp xẹp... vừa quen thuộc, vừa xa lạ.

Ở giới tu chân đã lâu, cậu không nhớ lần cuối nghe loại bước chân lười nhác kiểu lê dép này là khi nào nữa.

Dư Thanh Đường từ từ mở to mắt, Diệp Thần Diễm đã gỡ tấm vải trên mắt cậu, cậu tò mò đảo mắt nhìn quanh: "Đây là thế giới ngươi tới à? Không đi nhầm chứ?"

"Hả?" Cậu ngây ngốc ngoái đầu, óc trống rỗng một thoáng: "Hả?"

Diệp Thần Diễm bật cười, bóp nhẹ má cậu: "Sao vậy? Đi nhầm hả? Sao trông ngươi còn hoảng hơn ta?"

"Ta..." Cậu luống cuống ngoái nhìn thế này rõ rành rành là một căn phòng hiện đại.

Kệ sách phủ bụi, như đã lâu không động tới, len lỏi vài cuốn sách giáo trình cho có lệ.

Chiếc bàn chiếm diện tích lớn nhất, trên đó xếp hàng dài nước vui vẻ và bia lúa mạch, gói khoai tây mở sẵn bị chuột máy đè lên mà chẳng buồn đóng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!