Gần đây nhân gian bắt đầu vào đông, tuy người tu tiên không bị ảnh hưởng bởi thời tiết, nhưng để hòa mình vào bầu không khí, đa số vẫn thay sang y phục mùa đông.
Dư Thanh Đường đã khoác lên mình một chiếc áo choàng lông mềm mượt, lúc dắt tay Diệp Thần Diễm đi còn len lén đưa tay sờ mép lông thú trên ống tay áo của hắn.
Khóe miệng Diệp Thần Diễm khẽ nhếch lên, giả vờ như không phát hiện ra động tác nhỏ của cậu, chỉ im lặng nắm tay cậu đi về phía sau núi của đỉnh Sơn Viễn Phong.
Hôm nay hai người đã chuẩn bị kỹ càng, mục tiêu chính là bắt con heo rừng quấy phá phía sau núi.
Thực ra trước đây Dư Thanh Đường đã hào hứng dẫn Diệp Thần Diễm đi bắt vài lần rồi, nhưng lần nào cũng về tay không, con thú nhỏ này dường như có khả năng cảm nhận nguy hiểm vô cùng nhạy bén, chưa lần nào bị bắt cả.
Nhưng lần này lại khác.
Hai người đã tìm thêm viện binh.
Tuy chỉ để bắt một con heo rừng mà cũng phải đi nhờ Thiên Cơ Tử gieo quẻ, nói ra đúng là có chút mất mặt, nhưng mà...
Diệp Thần Diễm liếc nhìn Dư Thanh Đường, cũng hết cách rồi, ai bảo hắn đã đồng ý cơ chứ.
"Suỵt" Dư Thanh Đường đột ngột giảm tốc độ bước chân, ngoảnh đầu lại ra hiệu hắn hạ giọng: "Trực giác của ta mách bảo, nó chắc chắn đang loanh quanh đâu đây"
"Ngươi thu liễm khí tức lại một chút, đừng lại làm nó sợ chạy mất đấy."
"Yên tâm" Diệp Thần Diễm ngoan ngoãn đáp, "Ta cẩn thận lắm, đến ma binh cũng không mang theo"
Hắn giơ tay mô tả, ánh mắt tràn đầy kiên định: "Lần này nhất định bắt được nó"
"Có chí khí" Dư Thanh Đường mắt sáng rỡ, không giấu được vẻ phấn khích, "Giới chủ quyết chiến heo rừng, đây chính là..."
Cậu đột nhiên động tai, cảnh giác quay đầu lại: "Có tiếng động"
Cậu khom lưng, vươn tay vạch đám cỏ trước mặt, lặng lẽ thò đầu nhìn một con heo rừng màu nâu đen, thân hình béo mập hơn heo thường một vòng, đang vung vẩy cái đuôi, dùng mũi lục lọi trong đám cỏ như đang tìm kiếm thức ăn.
Nó đi một vòng, rồi sốt ruột lấy móng đào đào mặt đất, sau đó xoay người về phía cửa sau của Biệt Hạc Môn.
Dư Thanh Đường trợn tròn mắt: "Chẳng lẽ nó lại muốn đến bếp nhà ta ăn trộm?"
Cậu vừa cất tiếng, con heo đã cảnh giác nhìn về phía này, ngay sau đó liền vào thế chuẩn bị lao đến.
Dư Thanh Đường hoảng hốt, theo phản xạ lùi lại một bước: "Xong rồi, nó nghe thấy rồi, lên"
Con heo vừa nãy còn hùng hổ như muốn liều mạng, vậy mà vừa thấy có khe hở, bỗng quay đầu bỏ chạy không một chút do dự, chẳng còn vẻ hung hăng nào.
Nếu đổi lại là người thường bị nó hù thế này, chắc chắn sẽ tưởng nó chuẩn bị lao tới thật, lúc ấy lại để nó thừa cơ thoát thân.
Tiếc thay, lần này đối thủ là Diệp Thần Diễm.
Hai người đã có chuẩn bị từ trước, đường đường là giới chủ, làm sao để một con heo chạy thoát được.
Diệp Trần Diễm còn chưa kịp ra tay, chỉ khẽ lách mình chắn trước đường nó chạy trốn, con heo liền đạp bốn chân phanh gấp, rồi "phịch" một tiếng quỳ rạp xuống đất, rú lên một tiếng heo bi ai mà thô thiển.
Diệp Trần Diễm: "......"
Cái con này đúng là có chút linh tính thật.
Dư Thanh Đường hùng hổ đuổi tới: "Dựa vào đâu thấy ngươi thì nó quỳ, còn thấy ta thì chỉ biết húc?"
"Bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh" Diệp Thần Diễm khoanh tay, gương mặt lạnh lùng, "Đáng chết"
"Đúng vậy" Dư Thanh Đường lập tức hưởng ứng, "Nướng tại chỗ luôn, ngươi trói nó lại đi, ta đi nhóm lửa"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!