Hôm nay, Dư Thanh Đường lại lang thang đến Tứ Quý Thư Viện như thường lệ.
Dù hiện tại tu vi của cậu cũng xem như một phương đại năng, nhưng nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài, các học tử trong thư viện thường quên mất thân phận ấy, ai nấy đều cứ coi cậu là sư đệ mới nhập môn, một mực đối đãi theo kiểu tân sinh.
Mới từ cổng đi đến Kỳ Viện, trong tay cậu đã không biết từ lúc nào xuất hiện một cái bánh nướng thơm lừng do sư tỷ tốt bụng nào đó dúi cho, một cuốn tuyển tập văn chương không rõ từ huynh đệ nào đưa tặng, còn miệng thì đang cắn dở một nửa cái bánh bao nhân mới ra mắt ở căng
-tin thư viện.
Vừa thấy một bóng người quen thuộc, Dư Thanh Đường lập tức nuốt vội miếng bánh bao, hô lên:
"Đại sư tỷ"
Điểm Tinh Trận lúc này đang phóng một con điểu khí cơ cánh vỗ phành phạch trên tay, nghe tiếng liền quay đầu nhìn lại, trên mặt thoáng nở nụ cười: "Là ngươi à, Dư sư đệ."
"Đại sư tỷ có thấy Tiêu Thư Sinh đâu không?" Dư Thanh Đường cười tươi rói như ánh dương, "Ta để lại tin cho hắn qua truyền âm thạch rồi mà không thấy trả lời, chẳng biết hắn lại chạy đi nơi nào."
"Chưa thấy hồi âm mà đã chạy đến tìm?" Điểm Tinh Trận như nghe chuyện buồn cười, khẽ lắc đầu, "Lỡ như hắn không có trong thư viện thì sao?"
"Không ở đây thì đến thăm sư tỷ cũng đáng mà." Dư Thanh Đường cười mắt híp thành vầng trăng, "Tiện thể đến căng
-tin mua hai cái bánh bao, rồi ta lại đi dạo tới Thiên Hỏa Giáo tìm Xích Diễm Thiên."
Điểm Tinh Trận bật cười khẽ, lắc đầu: "Hắn đang ở trong thư viện đấy, nhưng bị Viện trưởng Văn gọi đi rồi."
"Hả?" Dư Thanh Đường tròn mắt, "Hắn gây chuyện à?"
"Cũng không hẳn." Điểm Tinh Trận khẽ tặc lưỡi, "Gần đây hắn đang bận lập tạp chí, mấy ngày trước số đầu tiên vừa ra, dù chưa in ấn chính thức nhưng đã phát hành nội bộ trong viện để đọc thử, phản hồi khá rầm rộ."
"Gì cơ?" Dư Thanh Đường càng sửng sốt, "Sách hắn xuất bản mà không cho ta một bản?"
"Không phải không cho." Điểm Tinh Trận lắc đầu, "Theo quy định thư viện, trước khi sách được in chính thức phải phát hành thử nghiệm nội bộ, nếu nhận được sự ủng hộ từ ba thành học tử trở lên thì mới được phép in chính thức."
"Dĩ nhiên, cũng là một dạng thẩm định xem có viết thứ gì không nên viết hay không."
Dư Thanh Đường vuốt cằm, suy nghĩ: "Tiêu Thư Sinh dù gì cũng là thiên chi kiêu tử của các ngươi, dù viết có tệ, thì nể mặt hắn cũng phải được ba thành chứ nhỉ? Cuối cùng hắn được mấy thành?"
Điểm Tinh Trận điềm nhiên đáp: "Chín thành."
"Chậc." Dư Thanh Đường bày vẻ kính nể, "Thế thì chắc chắn là đã viết mấy thứ không nên viết rồi?"
Điểm Tinh Trận nét mặt khó lường, khẽ thở dài: "Nếu theo ý ta thì quyển đó, viết gì cũng không nên viết cả."
Dư Thanh Đường cẩn trọng quan sát sắc mặt nàng, nhỏ giọng nói tốt cho Tiêu Thư Sinh vài câu: "Nhưng mà, nếu đến chín thành người đọc đều thích, vậy hẳn là cũng có chút điểm sáng chứ?"
Điểm Tinh Trận lặng lẽ nhìn cậu: "Nếu ta đoán không lầm, ngươi chính là cái phần một thành còn lại ấy."
"Hả?" Dư Thanh Đường chỉ vào mình, "Ta là hảo huynh đệ của Tiêu Thư Sinh mà, ta đương nhiên... ơ khoan"
Cậu chợt cảnh giác: "Hắn không phải đem mấy chuyện vớ vẩn của ta viết hết vô đó rồi chứ?!"
Điểm Tinh Trận nhìn cậu, biểu cảm vi diệu: "Cũng không thể nói là viết hết."
"Ngươi muốn biết, thì tự đi mà hỏi, hắn chắc đang bàn bạc với viện trưởng đấy"
Dư Thanh Đường đã lập tức xoay người bỏ chạy: "Ta phải đi xem cho rõ"
Điểm Tinh Trận nhìn theo bóng dáng cậu, chỉ khẽ lắc đầu.....
Dư Thanh Đường len lén mò tới trước thư phòng của viện trưởng Văn, còn chưa kịp gõ cửa thì trong phòng đã có một luồng linh lực tự động mở cửa ra, như thể biết cậu sắp đến.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!