Trong nội môn của Quy Nhất Tông, Dư Thanh Đường lẳng lặng đi sau Lý Linh Nhi.
Lý Linh Nhi thì lại quay mặt về phía cậu, ánh mắt cháy bỏng, hai tay khoanh trước ngực, nghênh ngang đi ngược đường.
Dư Thanh Đường thấy vậy muốn nhắc cô một câu, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì chỉ nghe bịch một tiếng cô đã tông thẳng vào thân cây ven đường. Nghe âm thanh thì cái đầu này chắc chắn là đầu cứng rồi.
Dư Thanh Đường vì tinh thần nhân đạo nên hỏi thăm một câu: "Cô không sao chứ?"
"Hứ!" Lý Linh Nhi ôm sau gáy, kiên cường ngẩng đầu: "Ta, ta cố ý đấy!"
Dư Thanh Đường: "Được thôi."
Cậu thuận miệng phụ họa: "Chắc đây là phương pháp rèn luyện thể chất độc quyền của Quy Nhất Tông? Mở rộng tầm mắt thật đấy, mở rộng tầm mắt."
"Đúng vậy, chính là như thế" Lý Linh Nhi vừa xoa đầu vừa nghiêm túc gật đầu, "Tuyệt đối không phải là vô tình đụng trúng đâu!"
"Nhưng mà, đừng tưởng nói đỡ cho ta vài câu là ta sẽ..." Nói được nửa câu, cô hơi khựng lại, "hừ" một tiếng cho qua.
Theo nguyên tác, đoạn đường này lẽ ra Lý Linh Nhi sẽ kể về chuyện cô và Long Ngạo Thiên cùng nhau lớn lên từ nhỏ, thanh mai trúc mã, còn buột miệng hỏi câu kinh điển, "Ngươi với huynh ấy có quan hệ gì?"
Diệu Âm Tiên không thể trả lời, đau lòng rút lui, suýt nữa rời khỏi Quy Nhất Tông.
Còn Long Ngạo Thiên thì kẹp ở giữa, ngoài mặt khó xử, nhưng thật ra hai bên đều không muốn buông.
Dư Thanh Đường thầm tặc lưỡi, tự hỏi đoạn tiếp theo mình nên diễn thế nào.
Lý Linh Nhi nhìn cậu mấy lần, cuối cùng vẫn không nhịn được: "Ngươi thấy sư huynh ta thế nào?"
Dư Thanh Đường tinh thần chấn động, đến rồi!
Không ngờ lúc sự việc thật sự diễn ra, cậu còn có chút phấn khích nhẹ.
"Sao lại hỏi vậy?", Cậu cúi đầu, giả vờ ngượng ngùng.
Kế tiếp lẽ ra sẽ là màn Lý Linh Nhi kể sư huynh nàng đối xử với nàng ra sao, cưng chiều thế nào, trăm điều chu đáo!
Dư Thanh Đường âm thầm vểnh tai, định ghi nhớ kỹ để về Biệt Hạc Môn tám chuyện với sư tỷ sư huynh.
"Hừ." Lý Linh Nhi bĩu môi, giọng có chút không phục: "Sư huynh ta với ta lớn lên cùng nhau, mỗi lần luyện kiếm, ta học không được, bị sư phụ trách mắng..."
Dư Thanh Đường mỉm cười, trong lòng bổ sung thì huynh ấy sẽ che chở nàng, dỗ nàng vui vẻ.
Thực ra trong quyển 《Thiếu niên thần vương: Nhất thống tiên môn》, cậu cũng khá thích couple sư huynh sư muội này, thanh mai trúc mã tình cảm thuần khiết. Tiếc là tác giả không có liêm sỉ, cứ nhất quyết mở hậu cung.
Dư Thanh Đường còn đang tiếc nuối, chợt nghe nốt câu sau của Lý Linh Nhi: "... Huynh ấy toàn cười ta."
"Hả?" Dư Thanh Đường ngoáy tai, ngẩn người.
Chẳng phải kịch bản đâu có thế?
Lý Linh Nhi ấm ức cúi đầu xoắn tay áo: "Cười ta ngốc, còn nói."
Cô giơ tay chỉ vào cậu: "Nói nếu ngươi học kiếm, chắc chắn sẽ không ngốc như ta!"
Dư Thanh Đường: "..."
Lý Linh Nhi nghiến răng: "Ta đòi huynh ấy làm cho ta một thanh mộc kiếm mà huynh ấy cũng không chịu! Vậy mà lại làm cho cái búp bê gỗ của ngươi đủ mười tám món binh khí! Hẳn hoi một bộ luôn!"
Dư Thanh Đường nghẹn họng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!