Chương 20: Tà ma ngoại vực

Diệp Thần Diễm cuối cùng cũng giãy ra khỏi sự kiềm chế của Thiên Cơ Tử, vội vã giật lại con búp bê gỗ, xoay lưng lại: "Đồ chơi hồi nhỏ thôi, chẳng có gì đáng xem."

"Thằng nhóc này..." Thiên Cơ Tử cười toe toét, còn định buông lời trêu chọc thì đã bị Diệp Thần Diễm đưa tay bịt miệng.

Diệp Thần Diễm mỉm cười quay đầu lại: "Nơi này xem xong rồi chúng ta đi nơi khác... hửm?"

Một tia sáng trắng xẹt qua trước mắt mọi người, vừa kêu "chít chít" vừa nhào thẳng vào lòng hắn.

Hắn bất đắc dĩ cười cười: "Thiểm Điện, sao thế?"

Con chồn tuyết béo tròn lông trắng bóng mượt, mắt đen tròn vo như hạt đậu, lanh lẹ lấy móng vuốt cào cào lên giới chỉ trữ vật của hắn, phát ra từng tràng chít chít đáng thương.

Dư Thanh Đường phản ứng lại: "Có phải nó ngửi thấy mùi Lôi Linh Thảo rồi không?"

Diệp Thần Diễm nhướng mày, nhấc con chồn lên bằng gáy: "Hay lắm nhỉ, không phải nhớ ta, hóa ra là thèm ăn mới mò đến."

"Đồ vô lương tâm."

"Chít chít" Ánh mắt lấp lánh như sắp khóc của con chồn khiến người ta mềm lòng.

Ngay sau lưng nó, một tiếng hô lanh lảnh vang lên: "Nó học từ huynh đấy!"

Một cô nương áo hồng bước vào, mặt mày xinh xắn, trừng Diệp Thần Diễm: "Huynh về mà không nói một tiếng, cũng là đồ vô lương tâm!"

Dư Thanh Đường tròn mắt, đoán đây hẳn chính là Tiểu sư muội của Quy Nhất Tông, hòn ngọc quý trong tay Thiên Nhất Kiếm Tôn Lý Linh Nhi.

"Có gì mà tiếc Lôi Linh Thảo không cho Thiểm Điện ăn chứ?" Lý Linh Nhi hất cằm, ném một túi trữ vật có treo túi thơm sang, "Coi như bổn cô nương mua cho nó!"

Diệp Thần Diễm bật cười, ném túi trả lại: "Ai cần muội bỏ tiền?"

Hắn lấy Lôi Linh Thảo ra, đưa cho Thiểm Điện: "Để ta xem, có bị nuôi ốm đi tí nào không?"

"Không đời nào!" Lý Linh Nhi chống nạnh, "Ta nuôi nó kỹ lắm đó, mới dùng Linh Sa bện thành cổ hoa cho nó nữa, mấy thiên kiêu của môn phái khác chưa chắc đã được đãi ngộ thế này đâu!"

Diệp Thần Diễm nhìn cái cổ hoa màu hồng nhạt buộc trên cổ con chồn, biểu cảm méo mó, rốt cuộc không nhịn được mà bật cười.

"Huynh cười cái gì!" Lý Linh Nhi trừng mắt, rồi bỗng xoay người nhìn Dư Thanh Đường từ trên xuống dưới với vẻ không mấy thiện cảm: "Ngươi chính là cái tên lừa..."

Chưa kịp nói xong, Diệp Thần Diễm đã nhấc cái ấm trà trên bàn nhét vào miệng nàng, mặt tươi cười: "Tiểu sư muội đi đường vất vả, uống miếng trà nào."

"Phì!" Lý Linh Nhi tức muốn nổ phổi, lau miệng: "Ai đời uống trà lại uống trực tiếp từ miệng ấm? Với lại trà này... huynh có thay từ lúc rời đi không đó? Đừng nói là từ tháng trước nhé?"

Diệp Thần Diễm chột dạ ngước mắt nhìn trời: "Ờ..."

Lý Linh Nhi run run chỉ tay vào hắn: "Huynh... ta đi méc cha ta!"

"Thôi thôi thôi!" Thiên Cơ Tử vội giơ tay cản lại: "Linh Nhi tới đúng lúc, sư thúc có việc giao cho con."

Ông hất cằm về phía Dư Thanh Đường: "Người ta mới đến, con dẫn Dư cô nương đi dạo một vòng."

"Con? Con dẫn hắn đi dạo? Con..." Lý Linh Nhi nghiến răng, níu chặt tay áo Thiên Cơ Tử, "Con dẫn hắn dạo một vòng ở điện Diêm Vương thì có!"

"Khoan đã!" Nàng bỗng giật mình phản ứng, "'Dư cô nương'?"

Nàng bĩu môi hỏi bằng khẩu hình: "Vẫn chưa vạch trần hả?"

Thiên Cơ Tử mỉm cười lắc đầu, chỉ Diệp Thần Diễm, rồi lắc đầu nhún vai, tay chân phối hợp vô cùng mượt mà.

Lý Linh Nhi nghẹn lời, quay ngoắt đầu lại nhìn chằm chằm Dư Thanh Đường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!