Bảy năm trước, khi Dư Thanh Đường mới mười hai tuổi, chỉ vừa chạm ngưỡng Luyện Khí kỳ, cây đàn cổ của cậu còn yếu ớt đến mức chỉ gảy ra vài tiếng lẻ tẻ, ngay cả chuyện đuổi gà trong môn cũng chưa tới lượt ra tay.
Cũng đúng năm đó, Đại hội Kỳ Kỹ – sự kiện mười năm một lần dành riêng cho nữ tu thi múa gảy đàn, múa kiếm, phóng hoa bày trận đã diễn ra, và Biệt Hạc Môn cũng nhận được thiệp mời tham dự.
Nhưng bọn họ đại khái ai nấy đều rưng rưng mà vắng họp.
Rốt cuộc Dư Thanh Đường vẫn nhớ rõ, cái đại hội Kỳ kỹ của tiên môn này, hình như còn có một đoạn truyện thú vị. Khi ấy Long Ngạo Thiên còn nhỏ, đuổi theo con linh thú chồn tuyết rồi lạc vào sân thi đấu, vì trông nó đáng yêu quá nên mấy chị nữ tu vây quanh nắm tay véo má, rồi còn với cả tiểu thánh nữ Mật Tông đang giả dạng đi chơi, hai người nhìn nhau như đã quen từ kiếp trước.
Dĩ nhiên đoạn này chẳng dính gì đến Biệt Hạc Môn họ. Hơn nữa, Dư Thanh Đường liếc thiệp mời, đọc kỹ mới biết, mỗi môn phái phải cử từ bốn đến tám nữ tu tham gia. nghe cứ như đi tuyển người cho cuộc thi sắc đẹp vậy!
Thực bất hạnh, Biệt Hạc Môn thì từ trên xuống dưới, tổng cộng chỉ có ba nữ tu.
Chưởng môn Nhàn Hạc đạo nhân nhìn thiệp mời mà như nhìn tờ nợ, còn mặt dày vỗ vai đại sư tỷ an ủi: "Đừng buồn, sang năm sư phụ nhất định sẽ nghĩ cách... bắt – à không, tìm một tiểu sư muội về cho con."
Dư Thanh Đường cũng phối hợp gật đầu lia lịa, làm ra vẻ buồn rầu.
Đại sư tỷ Nhạc Hoa Niên chống nạnh trước đại điện, ánh mắt sáng rực, nghiêm giọng tuyên bố: " Không được, Không thể để chuyện này qua loa thế được!"
Dư Thanh Đường bỗng dưng sinh ra một dự cảm chẳng lành.
Nhạc Hoa Niên quay đầu, ánh mắt quét từ trên xuống dưới, rồi nở nụ cười vừa hiền lành vừa đáng sợ: "Tiểu sư đệ ~~"
Dư Thanh Đường chớp mắt lia lịa, linh cảm thấy có gì đó không đúng, bèn lặng lẽ lùi hai bước, chui thẳng vào sau lưng Nhàn Hạc đạo nhân, níu tay áo ông không buông, mở to hai mắt cảnh giác: "Đại sư tỷ đừng cười nữa, đệ sợ chết mất"
"Đừng sợ mà~ lại đây, ăn kẹo nè."
Nhạc Hoa Niên cười rạng rỡ, móc trong túi ra một viên kẹo, thân mật chìa tay ra. Dư Thanh Đường vừa lắc đầu vừa né tránh, hai người liền chạy vòng vòng vây quanh Nhàn Hạc đạo nhân.
Dư Thanh Đường né trái né phải, bám chặt đạo nhân Nhàn Hạc không dám thả tay vừa chạy vừa kêu lên thảm thiết: "Dù bây giờ tỷ có tốt với đệ thế nào, đệ cũng không thể tự dưng biến thành tiểu sư muội được đâu!"
"Hừ hừ." Nhạc Hoa Niên nhướng mày, nụ cười đầy tự tin: "Chuyện đó thì chưa chắc đâu nha."
Nói xong, nàng thản nhiên giơ tay, nhét viên kẹo vào miệng Nhàn Hạc đạo nhân một cách vô cùng tự nhiên. Ông liền bỏ rơi Dư Thanh Đường, cười tươi nhìn đại sư tỷ lôi cậu đi........
Mười ngày sau, bốn nữ tu của Biệt Hạc Môn đã đặt chân đến Vạn Tiên Các gồm đại sư tỷ Nhạc Hoa Niên, nhị sư tỷ Sư Miểu Miểu, thập lục sư tỷ Khúc Minh Cầm, cùng với... Tiểu sư muội Dư Thanh Đường.
Dư Thanh Đường mặc váy vàng lụa mỏng, mặt đơ như tượng gỗ, bước đi cứng ngắc, suýt ngã vì vấp tà váy.
Nhạc Hoa Niên nhanh tay túm cổ cậu, cười khúc khích, nhìn xung quanh không ai để ý, rồi kéo Dư Thanh Đường mặt như cá chết tiến vào cổng.
Bề ngoài trông nàng rất bình tĩnh, nhưng thực ra lòng cũng hồi hộp bởi khi tới nơi mới biết, Vạn Tiên Các để tránh mấy nam tu mưu mô trà trộn vào, đã đặt một pháp khí canh giữ ở cửa.
Ngay trước cửa, có một tảng đá phát sáng gọi là Vạn Vật Thông Giám, nghe tên thì đoán chắc đây là máy soi an ninh phiên bản tu tiên. Không chỉ phát hiện được nam tu trà trộn, mà còn soi ra xem ai mang theo vật gì nguy hiểm. Dư Thanh Đường căng thẳng như dây đàn, mấy sư tỷ bên cạnh còn căng hơn, bốn người chen chúc nhau, cố nhét Dư Thanh Đường vào giữa để lách qua cái "máy soi" kia.
Dư Thanh Đường bị đám người ép chặt đến mặt biến dạng, ánh mắt trống rỗng nhìn quanh: "Có hiệu quả thật không nhỉ?"
Nếu chỉ bằng cách đơn giản thế này mà qua được thì cái pháp khí kia cũng hơi mất mặt đấy.
"Không thử sao biết!" Nhạc Hoa Niên hạ giọng, vỗ vỗ vai cậu như muốn an ủi: "Thanh Đường à, nghe nói món này có thể nhìn thấu nguyên thần người ta, tên với hồn dính liền nhau, nên không được dùng tên giả đâu."
Dư Thanh Đường nhắm mắt lại, tặc lưỡi thôi thì chịu khó dùng tên thật cho bỏ ghét vậy.
Nhị sư tỷ Sư Miểu Miểu không kìm được run rẩy, lí nhí hỏi: "Không... không biết cái thứ đó thật sự có nhìn ra được nguyên thần là nam hay nữ không nữa."
Nhạc Hoa Niên trầm mặc.
Nàng nhẹ nhàng xoa đầu Dư Thanh Đường, quyết tâm nói như đã sẵn sàng cùng cậu chung số phận: "Nếu lỡ bị phát hiện thì tỷ và đệ cùng nhau ôm chân họ mà khóc!"
Dư Thanh Đường: "...... Chúng ta thật sự phải vào à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!