Dư Thanh Đường vô cùng hối hận.
Một số chuyện, rõ ràng cậu không nhắc thì sẽ không bị dính vào, vậy mà sao cậu không thể kiềm nổi cái miệng chứ!
Dư Thanh Đường ánh mắt u sầu nhìn cánh cổng hùng vĩ mờ ảo trước mặt của Quy Nhất Tông. Thật là khí thế! Một đại tông môn đúng nghĩa, khác hẳn với cái Biệt Hạc Môn nhà cậu, hoàn toàn không thể so được.
Diệp Thần Diễm quay lại cười với cậu: "Nàng đừng lo, Quy Nhất Tông tuy rộng lớn nhưng mọi người rất thân thiện, sẽ không làm khó nàng đâu."
Dư Thanh Đường tỏ vẻ đồng tình gật đầu. Dĩ nhiên rồi, những kẻ không thân thiện chắc cũng bị ngươi dạy dỗ sạch rồi. Bây giờ trong Quy Nhất Tông quả thật là hòa thuận đoàn kết.
"Muốn nói đến người dữ dằn chắc chỉ có chưởng môn thôi." Diệp Thần Diễm đi phía trước dẫn đường. "Nhưng chắc cũng không đụng đến đâu."
Dư Thanh Đường vừa thở hổn hển trèo dốc vừa phụ họa: "Ừ ừ."
Nhưng Diệp Thần Diễm phía trước đột nhiên dừng lại.
Dư Thanh Đường giật mình, một cảm giác chẳng lành nổi lên trong lòng không lẽ lại trúng lời nguyền nói gì tới đó, chưởng môn Quy Nhất Tông Thiên Nhất Kiếm Tôn, thật sự đến rồi à?
Cậu rụt rè ngẩng đầu lên, trước sơn môn một người trung niên anh tuấn đang đứng, tóc râu đều bạc trắng. Người này mặc trường bào tay rộng, thần sắc lạnh lùng, ánh mắt sắc như kiếm. Dư Thanh Đường chỉ liếc nhìn một cái liền không nhịn được lùi lại một bước.
Diệp Thần Diễm tiến lên một bước, đứng chắn trước mặt cậu, khiêm tốn hành lễ: "Chưởng môn, đệ tử đã trở về."
"Về rồi." Giọng Thiên Nhất Kiếm Tôn cũng lạnh như mặt ông ta, "Mà không báo trước."
"Ngươi lén dẫn người về đây là định làm gì?"
Diệp Thần Diễm xoa mũi, giọng hơi chột dạ: "Không phải là lén mà"
Ánh mắt Thiên Nhất Kiếm Tôn quét qua Dư Thanh Đường, khựng lại một chút, nhưng vẫn chỉ nói với Diệp Thần Diễm: "Linh Nhi xuống núi tìm ngươi rồi."
Diệp Thần Diễm nhún vai: "Không khéo, ta lại lên núi. Chưởng môn đừng nói với muội ấy nhé, không thì lại nháo lên."
"Muộn rồi." Thiên Nhất Kiếm Tôn nói bình thản, "Đã nói rồi, chính nàng bảo ta đến chặn ngươi."
Dư Thanh Đường cúi đầu, mắt dán chặt vào mũi giày.
Cha vợ bá đạo, con rể Long Ngạo Thiên.
Trong cốt truyện, khi biết Lý Linh Nhi nhất quyết muốn gia nhập hậu cung của Long Ngạo Thiên, Thiên Nhất Kiếm Tôn thực sự đã nổi sát ý, bảo Long Ngạo Thiên tiếp ba kiếm của mình.
Đỡ được, thì lăn ra khỏi Quy Nhất Tông mà sống.
Không đỡ nổi, thì ngã chết tại chỗ.
Sau này Long Ngạo Thiên thống nhất tiên môn, Lý Linh Nhi sung sướng gia nhập hậu cung, mà Thiên Nhất Kiếm Tôn cũng không nói gì thêm.
Dư Thanh Đường kỳ thực vẫn thầm nghĩ đoạn đó hơi gượng ép. Với tính cách của Thiên Nhất Kiếm Tôn, cho dù đối phương có quyền thế ngập trời, chắc gì đã chịu thiệt thòi con gái mình như thế.
Nhưng truyện Long Ngạo Thiên mà, mấy đoạn này không thể soi quá kỹ.
Dư Thanh Đường còn đang mơ màng, Diệp Thần Diễm đã thấp giọng kêu khẽ "Không xong", kéo cậu chạy.
"Á, ơ?" Dư Thanh Đường bị kéo bay lên, vẫn không quên chào hỏi rất lễ phép. "Tiền bối chào... chào tạm biệt!"
Nhưng họ không trốn được.
Thiên Nhất Kiếm Tôn không hề nhúc nhích, kiếm cũng chưa rút, mà uy áp kiếm ý đã phủ xuống trời đất. Hai người họ như cá mắc lưới, giãy sao cũng không ra khỏi được thiên la địa võng này.
Một tiếng cười sang sảng vang lên: "Lão Lý kia, ông già rồi còn bắt nạt đồ đệ của ta làm gì!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!