Chương 18: Thanh Châu

Diệp Thần Diễm không nhịn được liếc nhìn Dư Thanh Đường một cái, cậu cũng đang trợn tròn mắt, trông như bị dọa thật, không giống đang diễn.

Trời giáng dị tượng, cả đoàn xe náo loạn, từng người ngẩng đầu ngạc nhiên: "Trời ơi, cái gì thế kia? Giống như mọc thêm một mặt trời!"

Kim Linh Lung mặt mày căng thẳng, chăm chú quan sát, sau mới thở phào: "Không sao, tuy có dị tượng nhưng không có áp lực uy nghiêm, chắc không phải hung thú Thái Cổ gì đâu."

Diệp Thần Diễm đứng dậy, sắc mặt nghiêm trọng: "Nhưng dị tượng rõ ràng thế này, e là sẽ có người tới dò xét rất nhanh. Không thể ở lại đây qua đêm nữa, lập tức lên đường."

"Được." Kim Linh Lung đáp gọn gàng, nhìn hắn đầy ẩn ý, "Cơ duyên hiếm có, chúng ta lại ở gần, hay là Diệp công tử đi trước một bước?"

Còn chưa kịp nói xong, Dư Thanh Đường đã hào sảng vỗ vai Diệp Thần Diễm: "Ngươi đi đi, ta cho người hộ tống bọn họ, lát nữa gặp nhau sau!"

Diệp Thần Diễm hơi ngạc nhiên: "Nàng không đi à?"

"Công việc mình đã nhận, không thể cả hai cùng bỏ trốn được." Dư Thanh Đường cảm khái, "Ngươi đi xem sao, nhớ đừng cậy mạnh."

Kịch bản loạn sạch, cậu cũng chẳng biết bây giờ cái gì đang xuất thế nữa cơ.

Diệp Thần Diễm mắt lóe sáng, gật đầu: "Được."

"Trong một nén nhang, ta sẽ quay lại."

Hắn dứt lời đã phóng thẳng vào rừng núi, Kim Linh Lung thì lập tức cho đánh thức tiêu đội, tiếp tục lên đường.

Dư Thanh Đường nhìn bóng lưng Diệp Thần Diễm, lòng bỗng rục rịch hình như đây là cơ hội chạy trốn hiếm hoi?

Nhưng vừa liếc sang Kim Linh Lung, cậu liền chột dạ gãi mũi. Thôi bỏ đi, giờ mà chuồn thì cũng quá bất nghĩa rồi.

Sau khi sắp xếp xong tiêu đội, Kim Linh Lung vẫn có chút lo: "Diệp công tử đi một mình, liệu có sao không?"

"Không đâu." Dư Thanh Đường chắc nịch, "Huynh ấy giỏi lắm."

Giỏi tới mức là vai chính kiểu Long Ngạo Thiên luôn đó.

Kim Linh Lung thì hiểu nhầm, không nhịn được trêu: "Phải rồi, trong mắt công tử, hắn là thiếu niên thiên hạ đệ nhất đúng không, hihi."

Dư Thanh Đường: "..."

Không phải, cậu không có, đừng có nói bậy.

Diệp Thần Diễm nói một nén nhang là một nén nhang, quả nhiên đúng lúc quay lại.

Dư Thanh Đường mắt sáng rỡ, vội vàng chạy lại hỏi: "Sao rồi?"

Diệp Thần Diễm mỉm cười nhẹ nhõm: "Không phụ kỳ vọng, thu hoạch rất khá."

Hắn lấy ra một nắm quả đỏ rực như lửa, lấp lánh ánh vàng. Trong truyện này có quá nhiều thiên tài địa bảo, Dư Thanh Đường nhìn mãi vẫn chưa liên tưởng ra được là cái gì, cho đến khi Kim Linh Lung kinh hô: "Thiên Viêm quả!"

Dư Thanh Đường giật mình.

Là cái này ư!

Đây chính là đạo cụ quan trọng trong tuyến cốt truyện của Sở Tiêu Tiêu. Nhưng số lượng này hình như nhiều hơn trong truyện?

Cậu chớp mắt. Trong sách, nhân vật chính tranh chấp với tiểu phản diện rồi cuối cùng giành được ba quả. Mà hiện tại Diệp Thần Diễm cầm hẳn sáu quả, gấp đôi.

Diệp Thần Diễm tiện tay ném ba quả cho Kim Linh Lung. Nàng theo phản xạ đón lấy, sau đó vẫn ngẩn ra: "Cái này..."

"Thu hoạch nhiều, đương nhiên ai thấy cũng có phần." Diệp Thần Diễm cười, "Tiền bối và Lộ Lộ mỗi người một quả, còn một quả"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!