Chương 16: Sư huynh

Diệp Thần Diễm nhìn chằm chằm tu sĩ trước mặt người trông chẳng khác gì tên ăn mày ven đường, y phục tả tơi, đầu tóc bù xù:

"Ngươi không phải là sư huynh của cậu ta sao?"

Hắn cố tình nghiêng đầu cười khẩy: "Hỏa Đỉnh Tông Đỗ Hành sư huynh đây mà, sao không đường đường chính chính ra mặt luôn đi?"

Đỗ Hành thấy thân phận bị lật tẩy cũng chẳng mấy ngạc nhiên, chỉ cười cười lắc đầu: "Ngươi còn biết nghe trộm nữa cơ à, vậy thì càng không ổn rồi đấy?"

Diệp Thần Diễm thu thương về, nhướng mày nhìn y: "Thì ra ngươi chính là gã đan tu kia."

"Ây da..." Đỗ Hành thở dài một tiếng, vò đầu mình như ổ gà chưa kịp nở:

"Rõ ràng ta đã hóa trang kỹ rồi mà, sao cứ như ai nhìn vào cũng thấy ta vậy trời."

"Ta nghe nói lão Đan Vương của Hỏa Đỉnh Tông gần đây thân thể không tốt, chuẩn bị bế quan, không gặp ai cả." Diệp Thần Diễm vừa nhắc đến lão Đan Vương, vẻ mặt nhàn nhạt của Đỗ Hành lập tức trầm xuống.

"Ngày trước đệ tử đắc ý nhất của lão Đan Vương lưu lạc bên ngoài, nhìn kiểu gì cũng thấy là có vấn đề." Diệp Thần Diễm thu lại ánh mắt, "Nhưng chuyện của tông môn khác, chúng ta cũng không tiện can thiệp trừ khi ngươi có thứ khiến ta động tâm."

Đỗ Hành bật cười khẽ: "Thứ ngươi muốn biết, chẳng phải là bí mật của cậu ta sao?"

Diệp Thần Diễm nhìn sâu vào mắt y: "Làm một cuộc giao dịch, thế nào?"

Đỗ Hành híp mắt suy nghĩ một lát, bỗng nhiên bật cười: "Thôi vậy."

Y vung tay, xoay người tiêu sái rời đi, vừa đi vừa thản nhiên nói: "Cả đời ta ghét nhất là kẻ vong ân phụ nghĩa. Vị tiểu sư muội khác tông của ta đã nói sẽ giúp ta, nếu ta quay đầu đem bí mật của nàng ấy nói cho ngươi biết, thì ta còn xứng làm sư huynh gì nữa?"

Hai người đi lướt qua nhau, Diệp Thần Diễm cũng không cản y, chỉ mỉm cười: "Cũng tốt, có vài chuyện, ta cũng thích tự mình điều tra."

"Chuyện Hỏa Đỉnh Tông không phải việc của ta, nhưng ta sẽ nhờ sư phụ viết cho lão Đan Vương một phong thư, biết đâu có thể khiến ông ta dè chừng đôi chút."

Đỗ Hành hơi sững lại, dừng bước trong chốc lát, rồi chỉ đành cười khổ lắc đầu, ném về phía sau một cái túi nhỏ.

Diệp Thần Diễm đưa tay đón lấy, bên trong toàn là mấy bình lọ nhỏ nhỏ.

"Quà tặng đáp lễ chuyện tốt." Đỗ Hành cười cười, "Lần này thật sự là vị ngọt."

"Còn nữa..."

Y quay đầu lại, nhìn Diệp Thần Diễm thật sâu: "Diệp sư đệ, tự cho mình là mèo vờn chuột, tưởng như nắm chắc phần thắng trong tay coi chừng cuối cùng lại thua trắng."

Diệp Thần Diễm siết chặt mấy lọ thuốc trong tay, ánh mắt thoáng lộ ra chút khó chịu.

Nhưng lúc này Đỗ Hành đã biến mất trong màn đêm. Diệp Thần Diễm thu thương, nhẹ nhàng gõ cửa sổ phòng của Dư Thanh Đường.

Chẳng bao lâu sau, cửa sổ hé ra, Dư Thanh Đường lộ vẻ bất đắc dĩ, còn mang theo chút ngái ngủ: "Lại quay lại làm gì vậy"

Thấy rõ người bên ngoài, cậu hơi khựng lại: "Là... là ngươi à."

Diệp Thần Diễm cười híp mắt hỏi: "Lại là... ai quay lại?"

Dư Thanh Đường lúng túng đảo mắt, chỉ ra sau lưng hắn: "Con chim nhỏ."

"Mới nãy có con chim nhỏ đập cửa sổ ta ấy mà."

"Ồ" Diệp Thần Diễm chống cằm, nụ cười thu liễm lại đôi chút, "Tối nay chỉ có chim nhỏ tìm nàng thôi sao?"

Dư Thanh Đường chột dạ, nhưng vẫn ôm tâm lý cầu may: "Còn... còn có ngươi mà."

Diệp Thần Diễm nhướng mày, khẽ cười mũi, thuận tay ném cái bọc mà Đỗ Hành đưa cho cậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!