Dư Thanh Đường bề ngoài thì bình tĩnh, nhưng trong lòng đã loạn thành một nồi canh.
Cậu kéo theo Diệp Thần Diễm bước nhanh như chạy, còn không quên ép đầu hắn quay về phía trước, không cho quay đầu lại.
Đừng đùa, tuyến tình cảm mà rối thì còn đỡ, chứ tuyến cốt truyện mà loạn lên, với cái tu vi Kim Đan pha loãng này của cậu thì có mà vá không nổi!
"Thanh Đường cô nương" Diệp Thần Diễm bị kéo đi một cách uất ức, "Sao lại ngăn ta ra tay?"
"Hắn" Dư Thanh Đường liếc nhìn sau lưng, xác nhận kẻ kia không đuổi theo mới thở phào, tiện mồm bịa, "Hắn có gì đó không đúng lắm."
"Rồng mạnh không đè nổi rắn địa phương, ta thấy tốt nhất đừng dây vào phiền phức."
Diệp Thần Diễm vẫn còn hơi không phục, bĩu môi: "Ta không sợ phiền phức."
Cũng đúng.
Dư Thanh Đường chết lặng trong lòng, một trong những năng lực trời phú của nam chính chính là chuyên gây phiền phức!
Nhưng vấn đề là đoạn cốt truyện này chưa tới, phiền phức chưa đến thời điểm cần gây.
Cậu vừa rồi nhìn thấy dấu bớt xanh lục trên tay tên Đan tu kia, cuối cùng cũng nhớ ra hắn là ai Đỗ Hành, đại đệ tử của Lão Đan Vương Hỏa Đỉnh Tông, cũng là luyện đan sư tam phẩm trẻ tuổi duy nhất trong nguyên tác.
Trong truyện, Lão Đan Vương Hỏa Đỉnh Tông sắp theo hạc về trời, ai cũng thèm muốn gia tài đồ sộ của ông, nên bày kế nhốt ông lại, rồi đuổi Đỗ Hành ra khỏi tông môn.
Đỗ Hành đành phải cải trang, lang thang làm tán tu, chờ cơ hội phản công.
Sau này Diệp Thần Diễm trong quá trình tìm đan dược đã gặp Đỗ Hành, hai người kết giao sinh tử chi giao, cùng nhau đánh vào Hỏa Đỉnh Tông, cứu Lão Đan Vương, thu phục toàn bộ tông môn.
Cuốn truyện tên là 《Thiếu Niên Thần Vương: Thống Nhất Tiên Môn》, sau này tuyến truyện là thu phục từng môn phái một, Hỏa Đỉnh Tông chính là bước ngoặt quan trọng đầu tiên.
Có Lão Đan Vương chống lưng, các tiểu môn phái khác cũng rối rít xin quy hàng, còn Đỗ Hành thì trở thành cánh tay đắc lực của nam chính.
Dư Thanh Đường liếc Diệp Thần Diễm một cái, trong lòng ngập tràn tội lỗi suýt chút nữa cậu vừa xúi hắn đánh tương lai cánh tay phải của mình.
Dù người xúi là cậu, nhưng Diệp Thần Diễm này cũng hơi bạo động quá đấy? Suýt nữa cậu còn chưa kịp ngăn đã đấm luôn rồi!
"Cái tên Đan tu đó đúng là lừa đảo." Diệp Thần Diễm còn chưa nguôi giận, "Đan dược hắn bán, còn dùng được không?"
"Dùng được chứ, thuốc chắc chắn không vấn đề gì." Dư Thanh Đường gật đầu chắc nịch.
Dù gì Đỗ Hành cũng là luyện đan sư tam phẩm hàng thật giá thật phải biết rằng luyện đan sư càng có phẩm thấp thì càng mạnh. Tam phẩm thôi là đủ lập môn phái rồi. Tuy không hiểu sao hắn lại chẩn đoán cậu là rối loạn kinh nguyệt, nhưng dù gì cũng là vai chính diện, có thể có tật xấu nhỏ, chứ không đến nỗi ác độc thật sự.
Diệp Thần Diễm nhìn cậu đầy ẩn ý: "Nàng cũng biết phân biệt đan dược?"
"Không biết." Dư Thanh Đường thành thật lắc đầu với màn ăn đan xấu hổ lúc trước, giờ có nói mình là chuyên gia chắc cũng chẳng ai tin.
"Chỉ là nhìn không tệ, hơn nữa" Dư Thanh Đường hùng hồn nói, "Có lừa cũng không thể lừa bằng loại hồi linh đan giá rẻ thế này được."
"Cũng có lý." Diệp Thần Diễm gật đầu, "Chỉ là không biết có ngọt không."
Nghĩ tới viên hồi linh đan trước đó, Dư Thanh Đường lập tức có phản xạ điều kiện, miệng lại dâng lên vị chua cay, vội nuốt nước miếng, xúi giục: "Ngươi ăn trước đi."
Diệp Thần Diễm đổ ra hai viên đan, đưa cho cậu: "Một người một viên."
Dư Thanh Đường còn định từ chối: "Tiêu hao còn chưa tới, giờ mà ăn thì phí quá."
Chưa nói xong, Diệp Thần Diễm đã tranh thủ nhét một viên vào miệng cậu.
"Ưm!" Dư Thanh Đường mắt trợn to.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!