Chương 14: Đan Tu

Dư Thanh Đường đã hiểu ra hai chuyện:

Thứ nhất, Long Ngạo Thiên không phải đồng loại với loài người.

Thứ hai, làm nữ nhân của Long Ngạo Thiên cũng không phải việc gì tốt đẹp.

Sáng sớm đã bị một cây nhân sâm thành tinh trăm năm chui từ đâu ra vấp cho trẹo chân, Dư Thanh Đường đành phải để Diệp Thần Diễm cõng trên lưng, ánh mắt thâm trầm nhìn về phía trước.

Hai người, một thì ngủ cả đêm, một thì tu luyện suốt không ngủ, thế nào cũng không thể là cậu bị ngáng chân mới đúng!

Chắc chắn là lỗi của cốt truyện, nếu không phải cái kịch bản hiểm độc này cố tình thiết kế để nữ chính bị thương, tạo cơ hội thân cận với nam chính, thì cậu đã không lơ là đến mức đó!

Vừa nghĩ, Dư Thanh Đường vừa cúi đầu liếc nhìn b* ng*c của mình với vẻ mặt áy náy.

May là cậu ở phía sau.

Dường như Diệp Thần Diễm phát hiện ra động tác nhỏ của cậu, liền quay đầu quan tâm hỏi: "Còn đau không?"

Dư Thanh Đường lập tức lắc đầu: "Không đau."

Thực ra vết thương nhỏ thế này, tu sĩ như cậu chỉ cần vận công một chút là có thể hồi phục. Giống như mấy tên thể tu chuyên luyện thân thể, có đứt tay đứt chân cũng chỉ cần nối đúng rồi vận công một chu kỳ là lành.

Dư Thanh Đường là cầm tu, luyện thân thể là sở đoản, nhưng cũng không đến mức yếu ớt.

Chủ yếu là Diệp Thần Diễm đã dặn cậu trẹo chân thì phải căn đúng vị trí mà trị, nếu không lỡ lệch đi rồi là sau này một chân dài, một chân ngắn đấy.

Dư Thanh Đường cảm thấy hắn khoa trương, nhưng vừa tưởng tượng cảnh đó, vẫn rất biết điều để Diệp Thần Diễm cõng đi đến trấn tìm một tu sĩ luyện đan chữa trị. Vân Châu có Hỏa Đỉnh Tông, nơi tụ hội đan tu số một thiên hạ, nghe nói trong thành rơi một tấm biển đập trúng mười người thì chín là đan tu.

Phần lớn đan tu cũng biết y thuật, xem như nửa y tu.

Dư Thanh Đường nhớ lại, Hỏa Đỉnh Tông còn có không ít tình tiết trong cốt truyện, bản thân Vân Châu cũng vậy, nhưng đều không phải lúc này xuất hiện.

Thời cơ chưa tới, giờ họ có đi cũng chưa kích hoạt được gì.

Dư Thanh Đường âm thầm thở phào, sau chuyện tối qua, cậu cũng đã thông suốt. Giờ cậu đã thay thế thân phận Diệu Âm Tiên, muốn trốn cũng không được.

Chuyện cũ không thể vãn hồi, chỉ còn cách hướng đến tương lai. Hậu cung của Long Ngạo Thiên trải dài thiên hạ, Diệu Âm Tiên cũng chỉ đồng hành một đoạn ngắn.

Đến Đại hội Kim Đan, tiểu thư nóng bỏng cả người lẫn tính cách Đồ Tiêu Tiêu sẽ xuất hiện, hai người bọn họ sẽ diễn một màn tu la tràng hoa hồng đỏ vs hoa hồng trắng, sau đó rồi cậu có thể rút lui.

Nghĩ vậy, lời của Diệp Thần Diễm lúc trước cũng khớp lại cậu chỉ cần tham gia Đại hội Kim Đan là có thể quay về tông môn tiếp tục làm cá mặn.

"Đến rồi." Diệp Thần Diễm khẽ xốc cậu lên, "Giờ đi tìm đan tu."

Dư Thanh Đường lặng lẽ rụt mặt sau lưng hắn bị cõng vào kiểu này, đúng là hơi mất mặt.

Nhưng quan sát xung quanh một lát, cậu thấy có nhiều tu sĩ còn thảm hơn người mặt vàng như giấy, người bị khiêng theo vết máu khắp đường, có người bị cụt tay mà vẫn có đồng đội vác cánh tay đuổi theo phía sau hô "chậm thôi!"

Dư Thanh Đường: "..."

Nhộn nhịp ghê.

"Ở đây nhiều đan tu, thỉnh thoảng còn có Hỏa Đỉnh Tông mở khám chữa bệnh miễn phí, nên rất nhiều người bị thương đến thử vận may." Diệp Thần Diễm giải thích, "Chúng ta chỉ bị thương nhẹ, không cần chen chúc, tìm đại một đan tu là được."

Dư Thanh Đường gật đầu, bỗng thấy mình bị có mỗi vết bong gân mà làm quá rồi.

"Tìm đan tu à?"

Một giọng nói chen ngang. Dư Thanh Đường thấy một ông có râu dê, đánh giá họ từ đầu đến chân, đặc biệt nhìn kỹ quần áo hai người rồi híp mắt cười: "Vết thương nhỏ, ta chữa được, đi theo ta."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!