Chương 13: Ngoài ý muốn

Một trận mưa đến bất ngờ, hai người buộc phải tìm một hang núi trú mưa. Nhìn thế mưa này, đêm nay e là phải tạm bợ qua đêm trong hang rồi.

Diệp Thần Diễm vắt nước trên áo ngoài, ngẩng đầu nhìn màn mưa dày như rèm nơi cửa hang: "Mưa gì mà nói mưa là mưa, không hổ là Vân Châu."

Khí hậu ở Vân Châu đặc biệt, các hiện tượng tự nhiên như gió mưa không thể bị linh lực của tu sĩ cách ly được. Nghe nói chỉ có những tu sĩ cao giai đã hòa làm một thể với thiên đạo mới có thể thoát khỏi sự ràng buộc này. Với tu sĩ Kim Đan như bọn họ, chỉ có thể ngoan ngoãn chịu nắng chịu mưa.

Dư Thanh Đường vừa đưa tay sưởi lửa, vừa lén liếc nhìn bóng lưng Diệp Thần Diễm dáng người mười bảy mười tám tuổi giữa thiếu niên và thanh niên, cơ thể phủ một lớp cơ bắp mảnh dẻ, eo thon rắn rỏi, ẩn chứa sức mạnh.

Nhìn... rất được.

Dư Thanh Đường lặng lẽ thu ánh mắt về, quay đầu nhìn mưa.

Ai cũng biết, trận mưa được thiết kế kỹ như vậy không thể nào là vô nghĩa.

Tình huống kiểu này, chính là để nam nữ chính vừa cùng nhau trải qua hoạn nạn, rồi cùng trú trong hang núi hoang vắng, tạo điều kiện hợp lý để tình cảm tăng vọt.

Không thể viết trắng ra, nhưng có thể ám chỉ.

Lúc này đây, đầu óc của Dư Thanh Đường toàn là những từ như cuồng phong mưa rào, thâu đêm suốt sáng. Những từ ngữ vốn thuần khiết lại mang hàm nghĩa không thuần khiết chút nào.

Cậu đưa tay che mắt. Từ sau khi tu tiên, trí nhớ siêu phàm vốn rất hữu ích, nhưng trong hoàn cảnh thế này thì thật sự không cần thiết.

Ánh mắt cậu đầy vẻ chán chường, dùng cành cây khều khều lửa trại.

Diệp Thần Diễm quay đầu lại, thấy vài lọn tóc ướt của Dư Thanh Đường dính trước trán, giọt nước từ má trượt xuống cổ áo. Ánh lửa ấm áp hắt lên gương mặt cậu, vẻ lạnh lùng kia cũng trở nên lờ mờ mang theo vài phần ái muội.

Diệp Thần Diễm tựa vào cửa hang, ánh mắt dạo qua không chút kiêng dè, đến khi Dư Thanh Đường ngẩng đầu mới thu lại ánh nhìn, nở nụ cười thường thấy: "Ta ra ngoài kiểm tra xung quanh một chút, nàng mau thay đồ kẻo cảm lạnh."

"Được."

Mưa to thế này còn kiểm tra gì, rõ ràng là muốn để mình có không gian thay đồ.

Đây là sự dịu dàng của Long Ngạo Thiên, cũng chỉ nữ chính mới có đãi ngộ này.

Thôi thì đến đâu hay đến đó, ít nhất đa phần thời gian Diệp Thần Diễm vẫn khá đáng tin.

Cậu quay lưng lại cửa hang, lấy một bộ y phục khô ra, áo ngoài vừa cởi xuống đến vai, Diệp Thần Diễm bất ngờ quay lại: "Đúng rồi, Thanh Đường... Xin lỗi!"

Dư Thanh Đường mặt không cảm xúc kéo áo lại.

Rút lại lời vừa rồi, cậu quên mất giờ mình gánh phần diễn của Diệu Âm Tiên, mấy tình tiết kiểu ám muội tăng tình cảm thế này chắc chắn không ít.

Dư Thanh Đường siết chặt nắm tay, hận không thể lôi tác giả của cuốn sách này ra đấm cho hai phát. Đã viết thể loại thăng cấp thì viết cho đàng hoàng, viết mấy tình tiết nhập nhèm làm gì!

Ngươi có biết mấy cảnh ngớ ngẩn này sẽ gây tổn thương tinh thần nghiêm trọng thế nào cho một chàng trai trẻ bị ép cuốn vào vở kịch này không?!

Diệp Thần Diễm lập tức quay lưng lại, vành tai đỏ lựng: "Xin lỗi!"

Dư Thanh Đường chậm rãi kéo lại y phục, nghiến răng: "Không! Sao!"

"Ta sẽ quay lại sau!" Diệp Thần Diễm nói gấp rồi lao vào màn mưa.

Đi được một đoạn, bước chân hắn dần chậm lại, vẻ rụt rè khi nãy tan biến, thay vào đó là dáng vẻ tự nhiên thoải mái. Hắn giơ tay thử dựng kết giới linh lực, quả nhiên không cản được mưa ở Vân Châu, liền buông bỏ, cũng không để ý nước mưa thấm ướt mình.

Hắn ngoái đầu nhìn về phía cửa hang mờ ảo, trong mắt chợt lóe lên ý cười: "Làm kẻ lừa đảo đâu có dễ vậy."

Sau vụ bất ngờ vừa rồi, lần này Dư Thanh Đường cực kỳ cảnh giác.

Quần áo cởi đến một nửa, cậu nhanh chóng quay đầu xác nhận không có ai, lúc này mới quyết đoán thay xong quần áo. Thay đồ xong xuôi không có biến, cậu ngồi xổm xuống bên đống lửa, lấy Long Hạc Cầm ra quan sát kỹ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!