Dư Thanh Đường vội vàng lắc đầu như trống bỏi, Diệu Âm Tiên càng thêm kinh ngạc: "Không phải của hắn sao?"
Dư Thanh Đường lắc đầu còn nhanh hơn nữa, suýt thì lắc đến mức não lộn ngược trước khi cậu tự lắc cho ra nước não, Diệp Thần Diễm đã nắm lấy tay cậu, mặt mũi vô cùng chắc chắn mà nói: "Là của ta."
Dư Thanh Đường lập tức giật cứng cổ, nhất thời quên mất uy lực của nam chính Long Ngạo Thiên, phản xạ quăng cho hắn một cùi chỏ: "Nói cái quỷ gì đó!"
"Ta không có mang thai mà!" Cậu trừng to mắt nhìn về phía Diệu Âm Tiên, nghiêm túc đính chính, "Ta vừa rồi chỉ là... kéo dài thời gian thôi!"
Không hiểu sao tai lại bắt đầu nóng lên, cậu chỉ vào Diệp Thần Diễm: "Ngươi nói xàm cái gì vậy!"
Diệp Thần Diễm che ngực, vẻ mặt còn hơi ấm ức: "Ta nghĩ nàng nói như thế ắt hẳn có dụng ý, nên ta mới thuận miệng phối hợp theo thôi mà."
Dư Thanh Đường: "..."
Sao tự dưng lại thấy có chút chột dạ thế này?
Diệu Âm Tiên không nhịn được bật cười, giơ tay che miệng: "Hai người các ngươi."
Diệp Thần Diễm dựa lưng vào thân cây, che ngực thở dài: "Tên tà tu đó ít nhất cũng là Kim Đan trung kỳ, công pháp còn kỳ lạ cổ quái nữa, ta bây giờ vẫn thấy khí huyết quay cuồng, không dễ chịu chút nào"
Hắn liếc nhìn Dư Thanh Đường: "Mà nàng còn đánh ta."
Dư Thanh Đường: "..."
Vu oan. Đây là vu oan trắng trợn!
Tên tà tu ban nãy khí đen đầy người quánh còn không xuyên được da hắn, cậu huých nhẹ một cái mà gọi là đánh à?
Nhưng mà giờ cậu đang có hơi chột dạ, bèn ho nhẹ, mắt nhìn đông ngó tây, giơ tay tượng trưng: "Vậy ta xoa cho ngươi một cái nhé?"
Không ngờ Diệp Thần Diễm lại chẳng né, chờ tay cậu đưa tới.
Cậu vừa định chạm vào vạt áo hắn thì Diệp Thần Diễm đã khẽ nhướng mày, mặt đầy mong đợi.
Sau đó chỉ thấy Dư Thanh Đường qua loa vỗ mấy cái vào không khí trước ngực hắn: "Rồi rồi, xong rồi."
Diệp Thần Diễm: "..."
Vẻ mặt hơi thất vọng: "Chỉ vậy thôi à?"
Dư Thanh Đường trợn mắt: "Chứ còn muốn sao nữa?!"
Diệu Âm Tiên ho khẽ một tiếng, trên mặt lộ ý cười khó hiểu: "Thôi nào, tuy những ngày qua tên tà tu kia hành động đơn độc, nhưng không đảm bảo hắn không có đồng bọn. Chúng ta nên rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt, mọi người tranh thủ hồi phục linh lực, rồi nhanh chóng lên đường."
Những nữ tu thoát nạn vừa nãy lập tức tranh thủ khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu vận công khôi phục. Dư Thanh Đường cũng định làm theo, thì Diệp Thần Diễm đưa qua một lọ đan dược.
"Hồi Linh Đan." Hắn mỉm cười, "Ta đã nói rồi mà, đan dược đều chuẩn bị sẵn, ta sẽ chăm sóc nàng."
Dư Thanh Đường chớp chớp mắt, cúi đầu nhìn viên đan dược tròn vo nằm trong lòng bàn tay.
Thật ra từ lúc xuyên đến đây, cậu vẫn chưa từng được ăn đan dược.
Biệt Hạc Môn điều kiện thiếu thốn, tu luyện dựa vào tự thân vận động là chính. Những lời đồn về các đại tông môn ăn đan như ăn kẹo cậu chưa bao giờ trải nghiệm được.
Là đan dược thật này không biết mùi vị ra sao.
"Cảm ơn." Dư Thanh Đường ngoan ngoãn nói lời cảm ơn, sau đó mang theo chút tò mò bỏ viên đan vào miệng kế đó cả gương mặt nhăn lại như bị vắt vào một hũ ô mai.
Khó mà hình dung được mùi vị. Nếu phải tả thì chắc là kiểu hai ký nước cốt chanh trộn cỏ dại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!