"Khặc khặc." Một tiếng cười tà ác kinh điển vang lên từ bóng tối, tên tà tu tùy tiện ném Dư Thanh Đường xuống đất, "Lúc đầu thấy Kim Châu giới nghiêm, còn định đổi địa bàn, ai dè giữa đường lại vớ được một mỹ nhân cực phẩm như này."
Dư Thanh Đường "ối da" một tiếng, lăn lông lốc trên đất vài vòng, đập phải ai đó.
Trước mắt chợt sáng lên dải vải che mắt bị gỡ xuống. Một nữ tu bùn đất lấm lem cúi xuống hỏi cậu đầy lo lắng: "Cô nương, cô không sao chứ?"
Trông nàng lôi thôi lếch thếch, còn bị thương, chắc là một trong những nữ tu Kim Đan bị bắt cóc trước cậu. Phía sau nàng còn bảy, tám người nữa, co cụm lại như một ổ thỏ con bị hù đến mức không dám thở mạnh. Dư Thanh Đường thử cử động tay chân vừa nãy cậu không động đậy nổi, giờ đã dần có cảm giác lại, chỉ là cơ thể mềm nhũn, linh lực trì trệ, rõ ràng bị ảnh hưởng nặng.
Một bàn tay khác nhẹ nhàng đặt lên tay cậu, giọng nói dịu dàng như dòng suối mát rượi, khiến tinh thần người nghe phấn chấn hẳn lên: "Kẻ này công pháp tà môn, có thể cản trở vận hành linh lực, hiện giờ đừng manh động."
Dư Thanh Đường sửng sốt, vô thức quay đầu mắt lập tức sáng rực. Một nữ tu áo trắng đang ngồi đó, dù lấm lem bụi bẩn cũng không che nổi khí chất thoát tục. Giữa trán nàng là dấu hoa sen trắng vô cùng nổi bật.
Diệu Âm Tiên!
Cuối cùng cũng gặp rồi!
Có lẽ ánh mắt cậu quá mức nóng bỏng, Diệu Âm Tiên hơi sửng sốt:
"Ngươi... biết ta sao?"
Dư Thanh Đường biết lúc này nàng đang giấu thân phận, rất chi là tinh tế không vạch trần, thậm chí còn có chút phấn khích vì được bước vào chính tuyến của cốt truyện: "Khụ, ta và cô từng là đồng môn tám trăm năm trước."
Cậu còn không quên an ủi nàng, nghiêm túc nhập vai: "Cô đừng sợ, Thiên Âm Tông đã giăng thiên la địa võng, hắn chạy không thoát đâu! Với lại lát nữa bạn ta sẽ tới cứu chúng ta!"
Ít nhất vào lúc thế này, có thể tin tưởng Long Ngạo Thiên.
Diệu Âm Tiên hơi nghi hoặc, nhưng vẫn nhẹ gật đầu, nắm lấy tay cậu: "Được, ta không sợ, cô nương cũng đừng sợ."
"Khặc." Tên tà tu mặt mũi phủ đầy khí đen chắc tác giả lười không thèm miêu tả bỗng khom xuống, chìa tay về phía cậu.
Diệu Âm Tiên lập tức nghiêm mặt, kéo cậu ra sau lưng, giọng sắc lạnh: "Ngươi muốn làm gì!"
Tà tu cười khẩy: "Ồ, bản thân cũng là tượng đất qua sông, còn đòi che chở cho người khác à?"
Diệu Âm Tiên không hề tỏ ra yếu thế: "Nếu ngươi dám càn rỡ, cho dù đồng quy vu tận, ta cũng tuyệt đối không để ngươi chiếm được nửa phần tiện nghi!"
"Nếu động tĩnh lớn, dẫn người đến đây, kẻ bị mọi người vây đánh chính là ngươi!"
Dư Thanh Đường len lén ló đầu quan sát trong nguyên tác, Diệu Âm Tiên là trời sinh Bạch Liên tiên thể, nhưng không phải cái kiểu trà xanh đâu nha.
Nàng ấy dịu dàng, từ bi, thoát tục, đúng chuẩn một đại tỷ tỷ khiến người ta yên tâm.
Tác giả bộ này đúng là cha ruột của nam chính, đem hết những cô gái tốt nhất thiên hạ đẩy về phía Long Ngạo Thiên.
"Khặc khặc." Tà tu nheo mắt, "Ngươi nghĩ ta thật sự không dám ra tay?"
Bọn họ cầm cự đến giờ, là nhờ vào pháp bảo hộ thân trên người Diệu Âm Tiên Ngũ Âm Luật.
Nhưng mấy ngày qua nàng ấy không bổ sung được linh lực, chỉ dựa vào tinh huyết mà gắng gượng đến nay, sắp trụ không nổi nữa rồi.
Diệu Âm Tiên vẻ ngoài vẫn không sợ hãi, nhưng âm thầm siết chặt tay: "Ngươi thử xem!"
Tà tu có vẻ đã nắm được điểm yếu của nàng, cười dâm tà một tiếng: "Vậy ta phải thử cho kỹ mới được"
Vừa nói, tay hắn đã vươn về phía ngực Diệu Âm Tiên.
Dư Thanh Đường: "!"
Tên phản diện này thật sự vô liêm sỉ mà!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!