Tại Kim Châu trên ngọn núi Sơn Viễn Phong có môn phái nhỏ tên Biệt Hạc Môn.
Giữa rừng sâu, thác nước từ trên cao đổ xuống ào ào, tiếng nước ầm ầm đinh tai nhức óc, trên bãi đá gần dòng suối, một thiếu niên bạch y ngồi xếp bằng, trên đùi là cây cổ cầm lơ lửng giữa không trung, cảnh tượng ấy, chẳng khác gì tiên nhân từ tranh vẽ bước ra đời thực.
Ngón tay nhẹ điểm lên dây đàn, âm thanh vừa ngân lên, khiến thời gian như dừng lại, dòng suối chảy xiết bỗng như ngừng, tiếng ve hè im bặt, trong khoảnh khắc, thế gian chỉ còn tiếng đàn ngân vang, du dương như tiên khúc.
Giữa khung cảnh sơn thủy hữu tình, thiếu niên giơ tay chỉ xuống dòng nước, quát lớn: "Nhị sư tỷ, cá kìa"
Từ bụi cỏ một bóng người yểu điệu nhảy ra, ôm trong tay cây ngọc tỳ bà. Nhị sư tỷ Sư Miểu Miểu nhẹ nhàng đáp xuống, áo dài phấp phới, dáng vẻ như tiên nữ giáng trần. Nàng khẽ gảy đàn, âm ba vô hình đập lên mặt nước, bọt tung như pháo hoa. Mấy con cá béo ú bị hất văng khỏi mặt nước, lăn vài vòng, sau đó bị nàng thu gọn vào lưới.
" Tuyệt cà là vời " Dư Thanh Đường ôm đàn, hai mắt phát sáng mà đáp xuống bờ sông, " Béo ú ụ, cuối cùng cũng bắt được mấy con cá thành tinh này, tối nay có bữa ra trò rồi, mấy hôm nữa nấm rừng trên núi mọc rồi là có thêm món, tiếc là mấy con gà sư phụ mới mua chạy mất không thì giờ được ăn gà hầm nấm."
Dư Thanh Đường vừa nói vừa đeo đàn lên lưng, xắn tay áo lên giúp sư tỷ xách phần lớn cá, Biệt Hạc Môn nói là môn phái tu tiên thì cũng đúng, nhưng thật ra... nhân lực gần như đếm trên đầu ngón tay, cả môn phái chưa đến ba chục người, mà người thường xuyên có mặt trong môn, chắc chưa đủ một bàn tay. Cả năm sinh hoạt như ở nông thôn, tự cung tự cấp, thức ăn chủ yếu là bắt cá, hái nấm, trồng rau.
Từ ngày nhập môn, thay vì một lòng tu đạo, bước l*n đ*nh cao nhân sinh, thì Dư Thanh Đường lại nghiên cứu cách nấu ăn để cải thiện bữa cơm mỗi ngày. May sao, nơi này tuy hẻo lánh, nhưng có núi có sông, thiên nhiên ưu đãi, đi đâu cũng kiếm được đồ ăn.
Nhìn cậu bây giờ, chắc cũng khó mà tin được rằng cậu đã xuyên vào một cuốn tiểu thuyết tên là Long Ngạo Thiên¹
Sư Miểu Miểu xách giỏi cá lên, cười tít mắt: "Tiểu sư đệ, thanh tâm khúc của đệ càng ngày càng lợi hại, bọn cá cũng bị mê choáng váng."
Dư Thanh Đường phất tay cười ha hả: "Tỷ nói là thanh tâm khúc hay mê hồn khúc? Đều là nhờ cây đàn cả thôi!"
Cậu chỉ phía sau lưng mình, đó là Long Hạc Cầm một pháp bảo cấp nhất phẩm, là bảo vật duy nhất được gọi là cao cấp trong cả Biệt Hạc Môn. Vì lý do nào đó, hiện tại cây đàn này không thể phát huy toàn bộ uy lực, nhưng nó vẫn là bảo vật vô giá trong mắt mọi người.
Vì sao một môn phái nhỏ bé như Biệt Hạc Môn lại có được vật trân quý như thế? Đừng hỏi, tại cốt truyện yêu cầu như vậy.
Thế giới này không phải là thế giới thật sự, mà là không gian trong truyện, một không gian phụ thuộc vào cốt truyện《Thiếu Niên Thần Vương: Nhất Thống Tiên Môn》. Rất nhiều sự kiện, cơ duyên trong thế giới này đều được "thiết kế" sẵn để thúc đẩy cốt truyện, dọn đường cho nhân vật chính bước l*n đ*nh cao nhân sinh.
Cây đàn này ở đây, tự nhiên có lý do của nó.
Sư Miểu Miểu hoàn toàn không chú ý Dư Thanh Đường đang thất thần, nàng vẻ mặt hâm mộ mà nhìn cây đàn "Ôi, sư phụ quả nhiên thương đệ nhất. Cuối cùng cũng là đệ được cây đàn đó"
Nàng bẻ đầu ngón tay đếm: "Nếu xét theo bối phận thì phải giao cho đại sư tỷ, nếu xét theo thực lực thì phải là tam sư huynh, nếu xét theo thiên phú thì chắc chắn là thập thất sư đệ..."
Dư Thanh Đường nhìn nàng bằng ánh mắt bắc đắc dĩ, Nhị sư tỷ cái gì cũng tốt, chỉ là quá mức ngay thẳng, thậm chí có phần ngốc nghếch.
Cậu thở dài, nhắc nhở: "Loại lời này tỷ nên nói ở sau lưng ta thì hơn"
Sư Miểu Miểu nghiêm mặt nói : "Không được"
"Nói sau lưng người khác là kẻ tiểu nhân"
Dư Thanh Đường: "......"Nhìn một cái.
Thấy chưa.
Sư Miểu Miểu đổi tay xách cá, tiếp tục lẩm bẩm: "Nhưng bình thường ta cũng đâu thấy sư phụ thiên vị đệ, sao hôm đó lại đột nhiên đưa cây đàn cho đệ?"
Nàng chau mày, nhịn không được suy đoán lung tung, chợt mở to hai mắt quay đầu nhìn cậu, "Không lẽ... sư phụ từng làm chuyện gì có lỗi với đệ?!"
Dư Thanh Đường: "...... Hả?."
Nghe như là cậu cùng sư phụ dan dan díu díu mập mờ gì với nhau vậy.
"Đệ đừng không tin!" Sư Miểu Miểu nghiêm túc sờ cằm phân tích, "Đệ nhớ lại xem, năm đó đại sư tỷ lừa đệ mặc đồ nữ tham gia Đại hội Kỳ Kỹ của Nữ tu sĩ Tiên môn, tỷ ấy cũng còn mua cho đệ bao nhiêu đồ ăn vặt"
Một vài ký ức đen tối lập tức tràn về khiến cậu rùng mình, Dư Thanh Đường giật nhẹ khóe môi, vội cắt ngang: "Dừng! đừng nhắc lại chuyện đó!"
"Có khi..." Cậu day trán, thở dài, "Sư phụ đem đàn cho đệ, là bởi vì tỷ đánh đàn tỳ bà, đại sư tỷ đánh đàn tranh, tam sư huynh thổi tiêu, thập thất sư đệ thì hát. "
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!