Chương 9: (Vô Đề)

Lão hoàng đế đã hoàn toàn say khướt.

Lão túm lấy một vũ cơ, ép cô ta xuống bàn của các thần tử. Cả bàn đầy thức ăn ngon bị lật tung, y phục của vũ cơ cũng bị xé rách, sắp sửa bị ép buộc trước mặt mọi người.

Ánh mắt lạnh lùng của hắn quét qua tất cả mọi người, nhóm vũ cơ run lẩy bẩy, mặt đầy nước mắt, sợ người kế tiếp chính là mình.

Các phi tần có hâm mộ, có ghen tị, cũng có không đành lòng nhìn lại, nghiêng đầu đi.

Các bá quan đều cúi đầu, biểu cảm mỗi người mỗi khác. Có kẻ tỏ ra không đành lòng, có kẻ thì cố giấu sự phấn khích.

Đại hoàng tử Tạ Trừng Kính đỏ bừng mắt, nắm chặt tay.

Nhị hoàng tử Tạ Hạc Diệu thì ngả người tựa vào ghế, ánh mắt hối hận cúi đầu cười. Khi ngước mắt lên Cố Phi Y nhìn thấy bóng dáng đỏ thẫm bên ngoài điện, nhưng chỉ một giây sau bóng đỏ ấy bị một người khác bịt miệng kéo đi.

Mặc dù chỉ xuất hiện trong chốc lát, Cố Phi Y vẫn nhận ra đó là Tạ Trường Sinh.

Suy nghĩ dần dần bay xa, không biết thế nào lại nhớ lại dáng vẻ Tạ Trường Sinh vừa mới vùi đầu ăn uống thả cửa. Sự phiền muộn trong lòng hắn vơi đi đôi chút, nhưng lại bị tiếng khóc khản đặc của vũ cơ gọi về.

Ánh mắt lành lạnh đảo qua lão hoàng đế, Cố Phi Y đi tới bên cạnh lão hoàng đế.

"Bệ hạ."

Lão hoàng đế say khướt ngẩng đầu, thấy đó là Cố Phi Y, nét mặt mất kiên nhẫn lập tức biến thành nụ cười.

Lão nắm lấy cổ tay của Cố Phi Y, kéo về phía vũ cơ: "Phi Y, ngươi có muốn thử không? Đến đây…"

Cố Phi Y trở tay cầm lấy cổ tay lão hoàng đế.

Hắn đang muốn dùng sức kéo lão hoàng đế dậy, thì từ cửa vang lên tiếng "rắc" giòn tan đinh tai nhức óc.

Mọi người đồng loạt quay đầu lại, chỉ thấy Tạ Trường Sinh đứng ở cửa, tay duỗi dài, giữ nguyên tư thế vừa xô ngã thứ gì đó.

Trên sàn là những mảnh sứ vỡ vụn, chiếc bình sứ thanh hoa cao gần nửa người được để ở cửa cung đã vỡ tan tành.

Lão hoàng đế bị dọa đến giật mình, lại thấy một giây sau Tạ Trường Sinh đã bước qua đống mảnh sứ, đến trước mặt lão.

"Trường Sinh, con…"

Tạ Trường Sinh quỳ xuống trước mặt lão hoàng đế, hai tay túm lấy cổ áo lão. Lặp lại trò cũ, dùng một loại cường độ như không để ý đến sống chết của lão hoàng đế mà lắc mạnh.

"Trường Sinh?!" Lão hoàng đế bị lắc đến chóng mặt, bực mình: "… Buông tay ra!"

Tạ Trường Sinh thật sự ngừng lại, một giây sau y ngã nhào xuống đất, lăn lộn trái phải, hai chân đá lung tung.

"Sao phụ thân chỉ sủng nàng, không sủng ta!"

"Ta không còn là người cha yêu thương nhất nữa!"

"Ta cũng muốn ta cũng muốn ta cũng muốn!"

Tiếng nói vang lên, lão hoàng đế trợn tròn mắt, bách quan cũng trợn tròn mắt.

Ngay cả Vũ Cơ bị lão hoàng đế ấn vào trong ngực cũng trợn tròn mắt.

Thật ra nói những lời như vậy, Tạ Trường Sinh cũng không mấy dễ chịu. Chiêu này đúng là đả thương địch một ngàn, tự tổn hại tám trăm.

"Trường Sinh, con đang nói bậy gì vậy?!"

Lão hoàng đế vừa giận vừa xấu hổ, không còn nghĩ đến vũ cơ đang ôm nữa, loạng choạng đứng dậy kéo Tạ Trường Sinh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!