Chương 84: (Vô Đề)

Cố Phi Y đáp: "Cũng coi là vậy."

Tạ Trường Sinh suy nghĩ một lát, rồi chậm rãi đồng ý: "Ồ, được, ra ngoài chơi, hì hì."

Cố Phi Y "ừm" một tiếng.

Hắn lại xoa bóp eo cho Tạ Trường Sinh một lúc, đợi đến khi cảm giác mỏi eo của y dịu đi mới kéo y dậy khỏi giường.

Sau khi đút từng muỗng cho Tạ Trường Sinh ăn xong bữa sáng, Cố Phi Y đi đến bên tủ quần áo. Hắn chọn cho Tạ Trường Sinh hai bộ y phục ấm áp để thay, rồi lại lấy ra một chiếc trường bào màu trắng ngọc.

Khi ra ngoài cung, đa phần Cố Phi Y đều mặc áo mãng xà hoặc treo thẻ bài thái giám bên hông. Hắn biết người trong dân gian đều sợ hãi và chán ghét hắn, nhưng ngoại trừ lần ở bên Tây Hồ lần trước, Cố Phi Y rất ít khi cố ý che giấu thân phận hay thay đổi y phục.

Thấy Cố Phi Y vừa thay y phục vừa tháo thẻ bài, Tạ Trường Sinh có hơi tò mò.

Y hỏi: "Đi đâu thế? Ra ngoài cung? Lên mặt trăng? Đi xem tượng Nữ thần Tự do? Đi tham gia sinh tồn nơi hoang dã nhưng thất bại nên chúng ta chỉ có thể ăn côn trùng sống qua ngày? Đến thư viện viết luận văn?"

Phỏng đoán cuối cùng vốn chỉ là nói bừa, lại khơi dậy một vài ký ức không tốt đẹp của Tạ Trường Sinh.

Y đột ngột ôm đầu: "Không! Không muốn tài liệu tham khảo! Không muốn sáu ngàn chữ! Không muốn bị giáo viên hướng dẫn mắng! Không muốn kiểm tra trùng lặp!!"

Cố Phi Y: "…"

Hắn dở khóc dở cười lắng nghe Tạ Trường Sinh phun ra một tràng những từ mà mình hoàn toàn không hiểu, rồi đưa tay kéo y dậy.

Hắn sửa lại tay áo hơi nhăn nhúm do hành động của Tạ Trường Sinh, nhưng không trả lời thẳng vào vấn đề, chỉ nói: "Đến nơi tiểu điện hạ sẽ biết, đi thôi."Xe ngựa chạy trong cơn mưa lớn hướng về phía ngoại thành, chưa đầy một canh giờ sau xe ngựa dừng lại.

Giọng của Phùng Vượng vang lên bên ngoài: "Gia."

Cố Phi Y đáp một tiếng, rồi xuống xe.

Tạ Trường Sinh vốn tưởng đã đến nơi nhưng xuống xe mới phát hiện, hóa ra là đường đã trở nên chật hẹp xe ngựa không thể đi tiếp, đoạn đường tiếp theo phải đi bộ.

Cố Phi Y che một chiếc ô giấy dầu vẽ tranh sơn thủy, cùng Tạ Trường Sinh đi trên con đường mòn nhỏ hẹp.

Tạ Trường Sinh đưa tay ra khỏi ô cảm nhận hạt mưa rơi vào tay, đột nhiên quay đầu hỏi Cố Phi Y: "Cố Phi Y, sao ngươi không có chút tinh thần tìm tòi nào hết vậy? Ngươi không muốn làm nhà vật lý học sao? Ngươi không tò mò đây là mưa do rãnh áp gây ra hay mưa đối lưu à?"

Cố Phi Y: "…"

Đôi môi mỏng của hắn khẽ cong lên, kéo bàn tay đang chìa ra ngoài ô của Tạ Trường Sinh về.

Hắn nhân cơ hội nắm luôn lấy tay y, bàn tay to lớn bao bọc lấy bàn tay Tạ Trường Sinh: "Ta càng tò mò hơn là tiểu điện hạ rốt cuộc học được mấy lời quái gở này từ đâu thế?"

"Là học từ một giáo viên tên là "Sách giáo khoa tiêu chuẩn chương trình địa lý phổ thông trung học bắt buộc quyển 3"."

Tạ Trường Sinh nói với Cố Phi Y: "Thầy ấy tốt lắm, nói chuyện sinh động lại còn có hình minh họa, hôm nào giới thiệu cho ngươi làm quen, như vậy ngươi cũng có thể trở thành nhà địa lý học."

Cố Phi Y nghe mà chỉ thấy đau đầu.

Hắn thở dài bất lực, bàn tay đang nắm tay Tạ Trường Sinh siết chặt hơn: "Yên lặng."

Tạ Trường Sinh nhìn đỉnh đầu đầy lông của Tuế Tuế, không yên lặng mà đổi đối tượng lẩm bẩm: "Ca ca của ngươi đi học không nghe giảng, ngươi đừng học theo hắn, nào, tiếp tục nghe thầy giảng bài…"

Cố Phi Y nghe vậy khẽ nhướng mày.

Hắn càng dùng sức véo nhẹ đầu ngón tay Tạ Trường Sinh, giọng điệu trêu chọc: "Ca ca gì? Không phải nên là cha sao?"

Tạ Trường Sinh im bặt.Đi dọc theo con đường này đến cuối, Cố Phi Y dẫn Tạ Trường Sinh rẽ vào một ngã rẽ. Hai bên đường bắt đầu dần xuất hiện nhà dân, một tiếng "két", cánh cửa gỗ cũ kỹ ở phía trước được đẩy ra.

Một ông lão gầy gò khoác áo tơi, tay xách một chiếc thùng gỗ chậm rãi bước ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!