Chương 83: (Vô Đề)

Khi thì trò chuyện cùng An phi, ăn điểm tâm bà làm, đưa Tuế Tuế cho bà bồng một lát, hoặc kéo Tạ Hạc Diệu ra sân đào ít đất nặn người.

Nhờ uống thuốc đúng bệnh lại có Tạ Trường Sinh và Tạ Hạc Diệu bầu bạn, sắc mặt của An phi ngày càng tốt hơn.

Hôm nay Tạ Trường Sinh cũng đến Văn Thụy cung cùng Tạ Hạc Diệu, nhưng đến trưa tiểu tư thân cận của Tạ Hạc Diệu ghé qua nói nhỏ gì đó, Tạ Hạc Diệu rời đi.

Sau khi Tạ Hạc Diệu đi, trời bắt đầu âm u, ngoài cửa sổ lất phất mưa.

Cơn mưa ban đầu chỉ là mưa phùn lất phất, sau đó hóa thành mưa rào xối xả đập mạnh vào bệ cửa sổ phát ra tiếng lộp bộp.

An phi cười: "E là Nhị điện hạ sắp bị ướt rồi."

Rồi bà quay đầu hỏi Tạ Trường Sinh: "Tiểu điện hạ có mang ô không?"

Thấy Tạ Trường Sinh lắc đầu, ý cười trên mặt An phi càng đậm hơn: "Không sao, lát nữa ngồi kiệu của bản cung về."

Đang nói, có cung nữ bưng lên một bát sữa đông hoa hồng, đây là công thức do chính An phi nghiên cứu ra, nghe nói là thanh ngọt không ngấy, thơm ngát cả miệng, bà giục Tạ Trường Sinh: "Mau nếm thử đi."

Tạ Trường Sinh bưng bát lên ăn.

Vừa ăn vừa nghĩ, dạo này y ở chỗ An phi ăn uống có hơi tốt quá, không biết có mập lên không.

Tạ Trường Sinh bất giác đưa tay sờ sờ bên hông mình.

Trong đầu lại đột nhiên lóe lên cảnh tượng tối hôm qua, Cố Phi Y bắt y nằm sấp trên giường, véo vào bên hông y, ép y nâng người lên rồi đưa dụng cụ bằng ngọc hình chuỗi hạt kia vào trong cơ thể y từng chút một.

Tạ Trường Sinh đột ngột rúc đầu xuống gầm bàn.

An phi bị y dọa giật mình, vừa định xuống giường đỡ, lại nhớ ra thỉnh thoảng Tạ Trường Sinh có những hành động đột ngột không làm hại người không làm hại mình, chỉ khiến người ta không hiểu nổi.

Tạ Hạc Diệu từng dặn bà: "Nếu nhóc ngốc đột nhiên la hét, đột nhiên cười lớn khóc lớn, hoặc đột nhiên chạy mấy vòng, mẫu phi không cần lo lắng, cứ coi như nó hắt hơi một cái là được."

An phi đợi một lát, quả nhiên Tạ Trường Sinh đã bình thường trở lại.

Y chậm rãi chui ra từ gầm bàn, cầm thìa lên tiếp tục ăn sữa đông hoa hồng như thể vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.

An phi che miệng cười một lúc, đột nhiên nhớ ra điều gì đó.

Nụ cười trên mặt bà nhạt đi một chút, do dự mấy lần rồi gọi Tạ Trường Sinh: "Tiểu điện hạ."

Tạ Trường Sinh quay đầu nhìn bà.

An phi hỏi: "Tiểu điện hạ, có thể giúp bản cung chuyển một lời đến Nhị điện hạ không? Cứ nói…"

Dừng một chút, An phi cười thở dài: "Thôi vậy."

Tạ Trường Sinh chớp chớp mắt, nở một nụ cười với An phi.

Sau khi ăn xong bát sữa đông hoa hồng, y thấy một tiểu cung nữ vội vã bước vào.

"Có chuyện gì?"

Tiểu cung nữ hành lễ nói: "Nương nương, Chưởng Ấn đến ạ. Chưởng Ấn nói, lúc ra ngoài tiểu điện hạ không mang ô, ngài ấy sợ tiểu điện hạ bị ướt mưa nên đặc biệt đến đón tiểu điện hạ về Dục Tú cung."

An phi sững sờ.

Tuy bà ở trong hậu cung nhưng cũng biết chuyện sau khi Tạ Trường Sinh đập đầu, quan hệ giữa Cố Phi Y và y ngày càng thân thiết.

Nghe nói Cố Phi Y còn giúp Tạ Trường Sinh thay y phục trước khi ngủ, thậm chí tắm rửa đút cơm cho y.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!