Tạ Trường Sinh nhớ ra trong sách gốc quả thực có đề cập đến việc An phi bị bệnh, nhưng chỉ là thông qua cuộc trò chuyện phiếm ngẫu nhiên giữa các cung nữ, hé lộ một câu "mấy hôm trước An phi nương nương bị bệnh".
Tuy không biết sau đó có chữa khỏi hay không, nhưng ít nhất, đó không phải là bệnh nặng nguy hiểm đến tính mạng ngay lập tức.
Nghĩ đến đây, trái tim đang lơ lửng xoay tít của Tạ Trường Sinh hơi hạ xuống.
Bên kia, Tạ Hạc Diệu nhíu mày xoay người. Vẻ mặt hắn nghiêm túc kéo lê chiếc chân không lanh lẹ, nhanh chóng đi về phía nơi ở của An phi.
Tạ Trừng Kính nhìn bóng lưng Tạ Hạc Diệu, dường như đang đắn đo không biết mình có nên đi theo không.
Chân hắn di chuyển theo một bước, nhưng cuối cùng lại rụt về.
Tạ Trừng Kính quay đầu nói với Tạ Trường Sinh: "Tam đệ, đệ đi theo trông chừng Hạc Diệu."
Tạ Trường Sinh "ồ" một tiếng, quay đầu đuổi theo hướng Tạ Hạc Diệu vừa rời đi.
Tạ Hạc Diệu đi rất nhanh, Tạ Trường Sinh phải chạy lúp xúp, cuối cùng mới đuổi kịp hắn.
Cung nữ đến báo tin cũng giống như Tạ Trường Sinh, chạy lúp xúp bên cạnh Tạ Hạc Diệu. Cô ta thở hổn hển nói với Tạ Hạc Diệu: "Mấy ngày nay nương nương cứ không ngủ được, khó khăn lắm mới ngủ được thì đêm lại hay mơ, đổ mồ hôi trộm... Hôm nay giờ Ngọ khó khăn lắm mới ngủ được một lát, lúc tỉnh dậy cứ kêu chóng mặt đau đầu, đi được hai bước thì đột nhiên ngất xỉu."
"Thái y nói sao?"
"Nô tỳ đi cùng với người đi mời thái y, vẫn chưa biết chẩn đoán của thái y."
Tạ Hạc Diệu "ừm" một tiếng rồi quay đầu lại nhìn Tạ Trường Sinh.
Chưa đợi Tạ Hạc Diệu nói, Tạ Trường Sinh đã mở miệng: "Hộc... Nhị ca ca... huynh... yên tâm... hộc... ta theo kịp... hộc..."
Trong mắt Tạ Hạc Diệu lộ ra một chút ý cười, hắn đưa tay xoa đầu Tạ Trường Sinh rồi lại đưa tay nhận lấy Tuế Tuế trong tay y: "Ta xách nó giúp đệ."
Hai người vội vã chạy đến nơi ở của An phi, Tạ Hạc Diệu lại đột nhiên dừng bước trước cửa.
Hắn không biết sau khi bước qua ngưỡng cửa này, sẽ nghe được tin tức gì.
Hắn đột nhiên không dám nhấc chân.
Sau khi đứng tại chỗ một lúc lâu, một bàn tay từ phía sau đưa tới nắm chặt lấy bàn tay không biết từ lúc nào đã trở nên lạnh ngắt của Tạ Hạc Diệu.
Giọng của Tạ Trường Sinh nghe có vẻ hơi khác so với bình thường. Có thêm một chút nghiêm túc, một chút dịu dàng và kiên định.
Y nói: "Nhị ca ca, nương nương sẽ không sao đâu, thật đấy."
Tạ Hạc Diệu siết chặt lại bàn tay ấm áp của Tạ Trường Sinh, tiếp đó hắn hít một hơi thật sâu, nhấc chân bước qua ngưỡng cửa cao.Văn Thụy cung xưa nay vốn hẻo lánh yên tĩnh hiếm khi lại ồn ào náo nhiệt, thái y và cung nữ thái giám đi ra đi vào.
Tạ Hạc Diệu nhìn thấy một vị thái y trong số đó thì sững sờ, vị thái y râu đen mặt đen, vóc dáng thấp nhỏ này tên là Quách Tổ Khiêm.
Thời trẻ ông ta học độc, trung niên theo nghề y, là một thiên tài y thuật tinh thông cao siêu.
Thậm chí có người nói, chỉ cần bệnh nhân còn một hơi thở Quách Tổ Khiêm cũng có thể cướp người về từ tay Diêm Vương.
Chỉ là Quách Tổ Khiêm tính tình cổ quái, không ham vàng bạc mỹ nhân, càng không yêu thương bệnh nhân, hành y chỉ xem tâm trạng và bệnh tình, bệnh càng nan y thì ông ta càng thích.
Ngoại trừ chẩn bệnh cho lão hoàng đế, Quách Tổ Khiêm hiếm khi để ý đến ai, có không ít thương nhân, gia tộc quyền quý chở mấy xe ngựa châu báu đợi trước cửa nhà ông ta mấy ngày mấy đêm, ông ta cũng chỉ đóng cửa không gặp.
Tại sao ông ta lại đột nhiên xuất hiện ở Văn Thụy cung?
Lẽ nào bệnh của mẫu phi rất khó chữa?
Nhìn thấy vị danh y này, Tạ Hạc Diệu không những không vui mừng, ngược lại tim còn như ngừng đập một nhịp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!