Ba ngày trước hắn dùng dao rạch tay lấy máu hòa vào mực, viết hôn thư của hai người lên người Tạ Trường Sinh.
Nhưng sau đó Cố Phi Y vẫn luôn không mấy quan tâm đến vết thương này, chỉ lấy băng gạc quấn lại, cũng không bôi thuốc.
Không phải vì thấy phiền phức, chỉ là…
Chỉ là mỗi khi lòng bàn tay truyền đến cơn đau là Cố Phi Y có thể nhớ lại dáng vẻ của Tạ Trường Sinh ngày hôm đó, chỉ đeo vòng cổ, xích eo, nằm trên bàn sách của hắn như một bức tranh.
Nghĩ đến trên bức tranh trắng muốt đó có hôn thư viết tên của hai người. Tiếp đó, cơn đau trong lòng bàn tay sẽ hóa thành kh*** c*m tê dại dễ chịu.
Có lẽ là vì lúc ghì gáy Tạ Trường Sinh để hôn, động tác quá mạnh, vết thương vừa khép miệng trong lòng bàn tay lại nứt ra thêm một chút.
Còn dính một ít lên tóc Tạ Trường Sinh, Cố Phi Y hoàn toàn không để tâm mà lại hôn y. Lần này Tạ Trường Sinh lại không phối hợp như vậy, y nghiến chặt răng lẩm bẩm không ngừng: "Ta biết rồi, thực ra ngươi bị mắc bệnh trẻ trâu, ngươi cảm thấy chảy máu rồi băng gạc vào rất ngầu, ngươi đã ký kết khế ước với ma vương, từ nay sở hữu chân nhãn của Tà Vương…"
Cố Phi Y: "…"
Cái gì mà linh tinh lộn xộn.
Choáng đầu.
Hắn buông Tạ Trường Sinh ra, đưa tay mình đến trước mặt y: "Tiểu điện hạ giúp ta gia băng bó lại."
Tạ Trường Sinh "ồ" một tiếng: "Tốt quá, lúc chơi đồ hàng ta thích nhất là làm bác sĩ. Bệnh nhẹ chữa thành bệnh nặng, bệnh nhân gãy xương không cần chữa, thấy ta là chạy mất rồi."
Cố Phi Y suy nghĩ một chút về lời của Tạ Trường Sinh, rồi tiếp tục im lặng: "…"
Tạ Trường Sinh chậm rãi bẻ ngón tay: "Ta muốn Ngọc Ngưng cao, muốn băng gạc, muốn nước, muốn khăn vải, muốn kéo, còn muốn…"
Y ngẩng đầu suy nghĩ hồi lâu: "Còn muốn một con Tuế Tuế, một con gấu trúc, một, à không, một ông lão một trăm hai mươi tuổi, đừng hỏi tại sao, chỉ là muốn thôi."
Cố Phi Y: "…"
Hắn cuối cùng không nhịn được đưa tay véo má Tạ Trường Sinh: "Càng nói càng không ra gì."
Hắn gọi cung nhân đi lấy những thứ Tạ Trường Sinh cần, ngoại trừ Tuế Tuế, gấu trúc và ông lão.
Đợi đồ đạc được chuẩn bị đầy đủ, Tạ Trường Sinh vẫn không chịu dậy, chỉ hơi chống người nằm sấp.
Cố Phi Y nhìn tư thế của Tạ Trường Sinh, sợ y không thoải mái bèn nhét một cái đệm mềm xuống dưới người y, lúc này mới đưa tay đến trước mặt y.
Tạ Trường Sinh từ từ cởi băng gạc trên tay Cố Phi Y ra.
Đây là lần đầu tiên y nhìn thấy vết thương này.
Tuy Cố Phi Y nói vết thương này rất nông, rất nhanh sẽ lành, nhưng bây giờ sau khi nhìn thấy, Tạ Trường Sinh lại cảm thấy vết thương này căn bản không nhẹ như lời hắn nói.
Một vết dao dài, gần như sắp xuyên qua hai bên lòng bàn tay.
Vết thương cũng không thể coi là nông, hai bên đã đóng vảy nhưng vị trí trung tâm vẫn đang chảy máu, máu tươi đỏ thẫm men theo đường vân trong lòng bàn tay Cố Phi Y lan ra.
Tạ Trường Sinh đưa tay lấy khăn bông, thấm chút nước nóng, lau đi vết máu trong lòng bàn tay Cố Phi Y.
Đợi lau sạch sẽ, y lại chấm một ít Ngọc Ngưng cao bắt chước dáng vẻ Cố Phi Y bôi thuốc cho mình trước đây, trước tiên dùng nhiệt độ ngón tay xoa tan thuốc mỡ rồi mới nhẹ nhàng bôi lên vết thương.
Khoảnh khắc thuốc mỡ chạm vào lòng bàn tay Cố Phi Y, ngón trỏ hắn khẽ động.
Tạ Trường Sinh ngẩng đầu: "Đau à?"
"Một chút." Cố Phi Y nói: "Tiểu điện hạ hôn một cái sẽ không đau nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!